Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014

HOÀI NIỆM!!!


Tôi nhớ hồi còn nhỏ, cả 5 đứa bọn tôi rất thích chơi với dượng. Từ cái trò đơn giản là dượng nằm im giả chết, rồi thách bọn tôi "đứa nào làm dượng nhúc nhít, dượng thưởng" - mặc dù chẳng biết được thưởng gì, bọn tôi cũng chơi rất nhiệt tình. Đứa thì nhéo tai, đứa chọt lét, thậm chí con bé út Trân nó chơi ăn gian ôm tay cắn luôn, dượng vẫn không nhút nhít chút nào, vậy mà cô tôi chỉ cần nói "ông nhậu xỉn rồi thì lên giường nằm" là dượng lồm cồm bò dậy, leo lên giường liền (bọn tôi còn sợ cô huống gì là dượng) hi hi. Cho tới cái trò nhát ma cô Út, cả 5 đứa nhóc phối hợp với dượng rất ăn ý nha. Đứa canh cửa, đứa canh cầu thang, đứa cầm sẵn cái đầu con gấu có cột cọng dây, đứa núp trong kẹt cầu thang.... rồi khi nghe tiếng:
- Út dìa
- Thưa cô Út mới dìa, út lên lầu hả (cố tình la thiệt to)
- Út ơi, út à (để út ngẩng đầu lên nhìn)
thế là nguyên cái đầu con gấu bay cái vèo qua mặt, tòng ten trong bóng tối nhập nhoạng lúc 5g chiều. Rồi cả đám ôm nhau cười rũ rượi trong tiếng hét thất thanh của Út. Dượng cũng cười và sau đó là bị út giận nguyên 1 tuần. 
Rồi cái trò đốt đèn trung thu, dượng mua cho cả đám 1 con cá chép to đùng, phải thắp 7 cây đèn mới sáng, đem ra ngoài lan cang cạnh bờ sông, ngồi dòm chung với đám nhóc cho tới khi gió thổi cháy luôn nguyên con cá..
Đó mới là chơi thôi đã hợp tính nhau như vậy, dượng chưa bao giờ đánh bọn tôi roi nào. Mỗi sáng, dượng chở bọn tôi đi học, đều như vắt chanh, bất kể mưa hay nắng. Chiều dượng đón về, tắm cho 1 lèo mấy đứa. Và một điều không thể không nhắc là dượng hay ăn cơm thừa của bọn tôi. Trẻ con ham chơi, biếng ăn, bao giờ cũng chừa lại vài muỗng cơm có khi chèm nhẹp trong canh lẫn cá, vậy mà dượng gom lại, ăn hết. Nhiều khi mẹ hỏi "nó lạnh tanh sao mà em ăn", dượng chỉ cười "người ta không có cơm ăn, bỏ chi uổng chị, để em ăn, bỏ tội lắm". 
Dượng cưới cô khi tôi khoảng 5-6 tuổi, cái tuổi rất khoái đi chơi. Tôi nhớ nhất mỗi năm giao thừa, cô lái 1 chiếc xe, dượng lái 1 chiếc và tôi luôn xung phong đi với dượng, bởi xe 67 của dượng luôn sáng bóng, đẹp và quan trọng là chạy rất nhanh. Từ nhà cô sang nhà nội khá xa, ngồi trên bình xăng xe 67, chạy vù vù trong đêm 30, lạnh lạnh, hít một hơi cái mùi pháo lẫn mùi nhang thơm thơm, thiệt là sướng. Chưa kể thỉnh thoảng có cái màn ngẫu hứng đua xe giữa cô và dượng mà phần thắng luôn là dượng làm tôi rất phấn khích. 
Tôi viết những điều này khi mà tôi vừa đọc xong cái tin một ông dượng xin nhận cháu về nuôi và cái hình ông ngồi trầm ngâm nhìn ảnh cháu trong ngôi nhà thênh thang làm tôi chạnh lòng. 
Có thể ông không có ruột rà bà con gì, nhưng tình thương ông dành cho đứa trẻ là thật. Mà đã sống bằng tình thương thì dù kiểu gì, tôi cũng tin rằng đứa trẻ đó sẽ thật may mắn và hạnh phúc trong vòng tay của ông. Cũng như chúng tôi đã từng có một tuổi thơ rất tuyệt vời với người dượng của mình. 

Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2014

BIỂN XƯA


Tôi nhớ lần đầu tiên được cô Tư thông báo "mai cả nhà mình đi Vũng Tàu", đám trẻ 5 đứa bọn tôi đã nhảy tưng tưng như điên vì vui. 
Thế rồi, chiều hôm đó, trong khi mấy cô cậu nấu xôi, hấp gà, cắt chả chuẩn bị cho chuyến đi biển ngày mai, thì lũ nhóc 5 đứa hăm hở soạn quần áo, khăn... sao cho bảnh nhất, đẹp nhất. Rồi tưởng tượng ra đủ trò với vẻ mặt đầy háo hức. 
Thế rồi, đêm đó, cả bọn thao thức, mong trời mau sáng để lên đường. Mới 5g sáng, đã lồm cồm bò dậy, gọi nhau ý ới sợ mấy cô ngủ quên. Để rồi sau khi xe lăn bánh, cả lũ nằm ngủ quay đơ cán cuốc vì mệt. 
Ngày đó, biển Vũng Tàu vẫn còn vắng lắm, không nhiều bãi tắm, không chen lấn đông người. Cũng không có nhiều nhà hàng quán ăn, thế nên đi biển là phải mang theo lỉnh kỉnh, nào xôi, bánh, nước ...Cả nhà toàn những người trẻ tuổi. Người lớn nhất mới khoảng 30, đứa bé nhất mới vừa lên 5. Cái xe có 16 chỗ mà chứa gần chục mạng, chưa kể đồ đạc mang theo. Vậy mà vui ơi là vui. Cứ tắm biển xong chạy vù lên ăn, ăn xong rồi lại tắm, rồi chọc ghẹo nhau cười nắc nẻ. Cứ lê la tới 3g chiều, rồi lại lục tục kéo nhau về. 
Bây giờ mọi cái đều tiện nghi hơn, chuyện đi biển không còn là niềm mơ ước vỹ đại như ngày nào. Đám trẻ giờ có thể thuê xe đi riêng, có thể bỏ tiền ở những resort sang trọng. Thế nhưng cái cảm giác vui nổ trời nó đã không còn. Cô, dì, cậu đã không còn ở chung 1 nhà, đã qua cái thời tuổi trẻ rần rần. Thời gian đã làm họ điềm đạm và chính chắn hơn. 
Ước gì thời gian có thể quay lại, cho tôi được 1 ngày tung tăng cùng họ.
(gởi những thành viên của căn hộ 696B - Hàm Tử)

CHỢ SÁNG


Nhà gần chợ, thiệt nhiều thú vị:
1. Sáng, 2 vợ chồng đẩy xe ra khỏi cửa, đã có người :"anh chị hai đi làm đi, em đóng cửa cho". Mấy em bán chuối trước cửa nhà đã lên tiếng.
2. Nhà ở sài gòn, chớ luôn được ăn cá đồng, lươn đồng, ếch đồng chính hiệu, bởi mẹ đi chợ toàn được mấy cô dì chừa món đồng ngon nhất. Lý do "bà hai bả biết ăn, mua không có trả giá, mở hàng mau lẹ".
3. Nhân nói vụ mở hàng, hôm bữa hai vợ chồng em bán trái cây trước cửa (đi ghe từ tuốt đâu cao lãnh lên bán). gặp mình than "chị hai mua dùm em xoài thái đi hai, em bán sáng giờ không ai mua hết, còn quá trời luôn hai". Mời vậy thấy thương hôn. Thế là nói em cân cho vài trái. Sáng hôm sau, gặp em trước cửa, em cười toe "bữa giờ mới biết, chị hai có giang mở hàng quá, đống xoài thù lù hôm qua, em bán hết ráo, không còn trái nào, cảm ơn hai nhe". (mình chả bà con chú bác gì, mà kết cái câu "chị hai" nghe ngọt quá trời). Nói vậy ai mà không mua.
4. Chợ chỉ họp buổi sáng, người cũ có, mới có, nhưng chưa bao giờ có tình trạng cân thiếu. Có lần, mẹ kể "tao đi chợ mua 1kg đậu, của con nhỏ lạ hoắc, thấy nó ngồi mà không ai mua, đậu cũng tươi, nên tao ghé mua. À, con nhỏ đó người Bắc nghe tụi bây (không có ý phân biệt gì đâu nha, nói nguyên văn thôi). Tao cầm ký đậu, là tao biết nó cân thiếu rồi. Tao kêu nó cân lại cho đủ nhe con, dì 2 thấy coi bộ thiếu à. Nó gân cổ cãi tao, con cân không thiếu đâu à. Tao chưa kịp nói gì cái chị Phượng bây bán thịt gần đó lên tiếng, dì hai mang qua con cân lại cho. Thiệt tình là nó cân thiếu gần 200gr. Tao mới nói, con bán ở đâu dì không biết, chớ con bán chợ này thì phải cân cho đủ, buôn bán lớn nhỏ phải có uy tín mới bền. Con nhỏ còn ráng vớt vát, chắc tại cái cân con nó bị sao, chớ con đâu có cân thiếu. Nó còn định nói nữa, thì bà Tám Hiếu đi chợ ngang góp vô: mày cân thiếu cho ai, chớ mày cân thiếu cho bà hai cán bộ là coi như mày khỏi bán chợ này nghe con. Xin lỗi bà hai đi. Rồi con nhỏ xin lỗi tao lia lịa. Mà cũng ngộ, tao có mần cán bộ gì đâu, mà đầu chợ cuối chợ, ai cũng kêu tao bà Hai cán bộ. Ờ, chắc tại có lần, thằng Phóng nó hốt chợ, hốt hết mấy cây dù của ông Ba, ổng năng nỉ quá trời, cái gặp tao, tao nói "thôi, thông cảm cho ông Ba đi mậy, ổng cho thuê dù sống qua ngày, mà người ta làm sai chớ đâu phải ổng, mày hốt mấy lần ổng cụt vốn, sống sao được". Vậy là thằng Phóng dạ dạ, rồi tha. Chắc tại vậy. Mà tụi bây nghĩ coi mẹ nói đúng hông. Nói đúng thì người ta nghe thôi hà. 
... còn nữa (rảnh viết tiếp).

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

THƯ MẸ VIẾT CHO CON GÁI!

Bức thư mẹ viết cho con gái
Sẽ không bao giờ là sớm để viết ra những bài học mà mẹ đã được trải nghiệm. Chỉ vài năm nữa thôi là con đã bắt đầu học hỏi những chuyện tình yêu, cư xử... Mẹ mong muốn con trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, khôn ngoan; biết tận hưởng cuộc sống.
1) Luôn đặt câu: “Tôi làm vì tôi muốn thế!” Mẹ ghét cay đắng những câu từ kiểu “hy sinh” “dâng hiến”.. vốn được tô vẽ bằng những mỹ từ, phẩm chất... này nọ; nhưng với mẹ thì nó đáng quẳng vào sọt rác. Nó làm người phụ nữ ở thế bị động, dễ tổn thương và trở nên ngớ ngẩn. Con yêu ai đó, hôn ai đó.. vì con muốn thế; vì làm thế cả hai cùng hạnh phúc; chứ không phải con hôn ai đó chỉ vì anh ta muốn thế. Mẹ chẳng thấy thương những người lảm nhảm: “Tôi đã dâng hiến cho anh ta, giờ anh ta bỏ tôi, tôi chỉ muốn chết”.
Mẫu người đó đáng trách trước khi đáng thương. Hãy tận hưởng hạnh phúc bằng bằng sự chủ động, khôn ngoan, hiểu biết; và mạnh mẽ cắt đứt khi mình không muốn tiếp tục, đừng ép mình điều gì. Đã có nhiều cô gái phải trả giá bằng cả cuộc sống, thậm chí mạng sống của mình vì những kiểu “hy sinh” “dâng hiến”... mù quáng rồi. Quẳng nó đi!
2) Quan hệ yêu đương, vợ chồng là đối tác; không phải chủ nợ - con nợ. Đừng đòi hỏi vô lối, cũng đừng thoả mãn đòi hỏi vô lối. Với mẹ thì việc thô bạo, đánh đập rất tệ; nhưng việc kiểm soát, ăn vạ, ép người khác cũng tệ chẳng kém. Với mẹ thì hình ảnh người vợ kiên quyết nhịn ăn bên mâm cơm chờ chồng cũng dở chả kém cảnh gã đàn ông hung hăng gào thét vào mặt bạn gái. Anh ta có bạn bè, con có bạn bè; anh ta mê bóng đá; con thích nghe nhạc, đọc sách…
Thay vì nhịn đói, tụt huyết áp để ép anh ta phải bỏ đám bạn về, rồi cả hai lao vào cãi nhau như hai con gà chọi; sao con không ăn no nê, đọc nốt quyển sách; hay lên mạng tán gẫu với những người bạn; rồi nở nụ cười vui vẻ mở cửa cho anh ấy? Luôn có khoảng trống cho mình; và để anh ta cũng thế, kể cả các lựa chọn khác. Không ai là chủ nợ, cũng không ai là con nợ trong tình yêu, con nhé!
3) Bản thân con và giá trị của con là quan trọng nhất, cao nhất, đáng giữ gìn nhất: trước khi làm gì hãy suy nghĩ 3 điều: > Điều này mang lại cho tôi những hay/dở thế nào? > Điều này ảnh hưởng đến người xung quanh tôi thế nào? > Tôi có chắc chắn muốn làm việc đó không? Điều 1 con chấp nhận được, Điều 2 giải quyết được, thì chỉ còn điều 3 là chính con. Khi đó mọi lời khen/chê đều chỉ có giá trị tham khảo.
Hãy vứt những khuôn mẫu, hình tượng, tấm gương, phẩm chất truyền thống… vào một ngăn tủ, thi thoảng bỏ ra tham khảo để tự điều chỉnh mình không làm tổn thương những giá trị xung quanh; nhưng không đấy làm kim chỉ nam; đường con con đi. Người ta đều thích màu hồng, con mặc màu xanh, chẳng sao! Chỉ cần biết chắc mình không vi phạm pháp luật và những nguyên tắc cộng đồng cơ bản, là được!
4) Luôn nhớ con có đủ chân tay đầu óc. Bạn trai con có gì con có thứ đó: được học hành, có sức khoẻ, ai cũng có hai chân hai tay… Hãy làm công việc của mình, đừng trông chờ “bờ vai”. Như thế bất công với người ta, và với chính mình; Học hành bao năm để làm gì mà phải chờ nghĩ bằng đầu người khác. Có chân tay để làm gì mà việc nhỏ cũng ngồi đợi. Không có người yêu đón thì có xe buýt, đi bộ… đừng ngồi đợi quá 15 phút, lãng phí cuộc đời. Một người đàn ông yêu thực sự không bao giờ để con ngồi chăm chăm nhìn cái điện thoại tối thứ Bảy chờ đợi; anh ta sẽ bằng mọi cách đến hoặc giải thích.
Nhỡ hẹn một lần, hãy tin tưởng, cuộc sống luôn có tình huống bất ngờ; nhỡ hẹn lần 2 hãy nghi ngờ; xâu chuỗi lại mọi việc tìm câu trả lời; nhỡ hẹn lần 3. Giải tán! Con chỉ có một trái tim và một thời tuổi trẻ, đừng lãng phí!
....
Còn nhiều điều lắm, mẹ sẽ viết dần dần. Mỗi ngày một ít, con nhé. Hãy cộng vào, theo phép tính: mạnh mẽ + độc lập + khôn ngoan = Hạnh phúc. Con yêu nhé!
[SƯU TẦM]
Mong tất cả phụ nữ trên thế giới này đều hạnh phúc 

Thứ Hai, 9 tháng 6, 2014

NGƯỜI HÒA GIẢI!

Hai vợ chồng cãi nhau, cố tình đuổi con gái ra ngoài. Nhưng quên rằng phòng nó ở sát phòng mình, thế là sau trận chiến, xảy ra việc như sau:
Mẹ ngồi khóc hu hu vì tức, bỗng có 1 bàn tay nhỏ xíu xoa xoa lên lưng và 1 cái khăn giấy:
- Ba làm mẹ buồn hả, thôi đừng khóc.
- Ừa, ba ăn hiếp mẹ
- Thôi mẹ nín đi, khóc xấu lắm. Con nói ba rồi, ba mẹ phải yêu nhau như hồi đám cưới đó. Ba mẹ yêu nhau thì mới vui chứ. Con tặng mẹ hình trái tim nè, có tên ba mẹ trong đó đó.
- Ừa, cám ơn con
- Mẹ nhớ nha, đừng có khóc, phải yêu ba chứ...Để con nói ba không được ăn hiếp mẹ
***
Lát sau nghe tiếng nó oang oang:
- Ba à, sao ăn hiếp mẹ, để mẹ khóc rồi
- Ba đâu có ăn hiếp
- Ba la mẹ làm mẹ khóc kìa. Ba phải yêu mẹ chứ. Ba mẹ phải yêu nhau thì mới yêu con được. Ba biết chưa? Tặng ba trái tim nè, có mẹ trong đó đó. Nhớ chưa...

Vậy là hết chiến tranh, không cần phân tích thiệt hơn, không cần hoa mỹ. Con gái là người hòa giải như vậy đó. 

Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

CÂU CHUYỆN CUỘC SỐNG!!!

Người lính trở về từ cõi chết

Một người lính Mỹ trở về từ chiến trường Việt Nam, vừa xuống sân bay, anh gọi điện về cho ba mẹ
- “Thưa ba mẹ con đã trở về”
- “Ơn Chúa,con vô cùng yêu quí, hãy về nhà mình ngay lập tức,ba mẹ muốn
nhìn thấy con”
- “Con còn có một người bạn đi cùng nữa, và con muốn ba mẹ đón nhận bạn ấy như người trong nhà”
- “Một người bạn ư? Thật là tuyệt vời!”
- “Nhưng bạn ấy không phải là một người bình thường, bạn ấy bị cụt một tay và một chân”
- “Ồ,con yên quí, có lẽ con nên gửi bạn vào một trại thương binh nào đó, và bạn con có thể tự tìm được cách sống chăng?”
Người lính im lặng và cúp máy…
Bốn ngày sau, ba mẹ anh nhận được giấy báo của cảnh sát, con trai của ông bà đã nhảy lầu tự tử.
“Tại sao lại vô lí như vậy? Nó có gia đình, nó lại vừa được trở về từ cõi chết..”
Hai ông bà vội vàng lái xe đến đồn cảnh sát, vừa bước chân vào chỗ để xác, hai người kinh ngạc dừng bước…
Con trai của họ, bị cụt một chân và một tay……

 

-------
Nhiều lúc những gì chúng ta làm là muốn tốt cho người thân yêu của chúng ta nhưng đôi khi chính những việc làm đó có thể phản tác dụng, có thể làm tổn hại đến họ và cũng có thể chúng ta sẽ mất họ vĩnh viễn. Hãy suy nghĩ thật kỹ, hãy làm những gì thật cần thiết, những gì mà họ cần, hãy đứng trên suy nghĩ của họ, hãy quan tâm đến cảm nhận của họ, đừng để phải ân hận. Những người tật nguyền, họ đã đâu hơn ai hết, mất mát ơn ai hết,hãy cho họ thêm niềm tn và nghị lực để vượt qua.

Thứ Ba, 15 tháng 4, 2014

SINH NHẬT ÔNG XÃ!

Hôm nay 15.04.2014, sinh nhật lần thứ 36 của ông ròm nhà mình. Ngẫm lại thấy hình như tình thương dành cho nhau vẫn chưa vơi đi bao nhiêu. Dẫu có nhiều trở ngại, dẫu có nhiều bực bội, nhưng vẫn cố gắng hòa đồng với nhau. Tối qua, tự nhiên lão tỉ tê: 
 - Vợ này, làm như ghiền vợ hay sao, tối nào ngủ không ôm vợ, anh không ngủ được. Mà sao vợ cứ đạp anh ra hoài, bộ không thích hả?
 - Thích cái nỗi gì, người ta ngủ mà ông ôm cứng ngắt, thở không nổi, chưa kể cái miệng hôi thuốc lá quá trời quá đất. Gúm!
 - Thì anh có đánh răng mà. Nhưng nói chung, ghẹo vợ thấy vui ghê. Ngày nào không thấy vợ la oai oái, anh buồn. Hè hè
Trời ơi cái mặt nhìn nham nhở muốn chết, vậy mà la lối rồi cũng ôm mình cứng ngắt ngáy kho kho. 
Làm như không ở dơ, không nham nhở, không hôi hám thì không thể gọi là chồng ... ghét quá chồng ơi!

Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014

SƯỚNG ÂM Ỉ!!!

Cái sự sướng này là vầy:
Tối qua, con gái có hẹn đi làm bài kiểm tra sắp lớp trước khi vào học trường Super youth của Mỹ. Vì con chỉ học ở trường tiểu học, có sự kèm thêm của mẹ và dì chứ chưa qua trường đào tạo bài bản nào, nên mình cũng hơi lo lo, sợ con không theo kịp. Vậy mà sau khi qua cuộc kiểm tra với giáo viên người Mỹ, ông thầy khen nức nở và con lùn được sắp học vượt qua 3 khóa căn bản. Mình vô cùng bất ngờ và sướng tê tái. Ông thầy đánh giá "cô bé khá nhanh lẹ, nhạy với ngôn ngữ, thuộc khá nhiều từ và dạn dĩ. Bé chỉ cần chỉnh lại cách phát âm là ok".
Chắc chỉ có ai làm phụ huynh rồi mới cảm nhận được cái sự sướng đó nó ra sao.

Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

...

Lại đến tháng 3, nhiều kỷ niệm!

Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2014

TẢN MẠN SAU TẾT!

Thêm một cái tết mệt mỏi và oải. Nghỉ từ 28 tết, quay quần quà cáp lễ lạc hai bên nội ngoại đến hết mùng 3. Mùng 4 mới chính chức được nghỉ ngơi và mùng 5 đi cày bình thường. Càng lúc mình càng thấy chán Tết, nó không mang lại gì ngoài mệt mỏi và trách nhiệm. Năm nào vợ chồng cũng lục đục cái chuyện ăn tết bên nào trước, nội hay ngoại. Rồi lo cuống cuồng tiền quà cáp, hiếu hỷ. Dẫu biết mỗi năm 1 lần, không ai ép mình phải này phải nọ nhưng trách nhiệm là phải như thế. 
Giờ mình muốn sống 1 mình, hay là sống như tình nhân với nhau. Nhớ thì hẹn hò đi quán, gặp gỡ, tâm sự. Thích thì qua nhà thăm hỏi ba mẹ. Rồi thì nhà ai nấy ở. Không vướng bận nội ngoại, không trách nhiệm hai bên, không thấy giả tạo khi gặp mặt, không nặng nề khi không hài lòng. 
Thật sự, mình chán gánh vác cái danh xưng "vợ hiền dâu thảo", mình muốn là mình. Muốn được làm những gì mình thích, muốn được tự do trong mỗi quyết định, không vướng bận vào ai. Đàn ông Việt muôn đời vẫn là đàn ông Việt, gia trưởng và kém tài. 

Thứ Năm, 6 tháng 2, 2014

TẾT 2014 CỦA NHÀ TUI!

 Nhà có mỗi thằng em trai, nó bự nhất nữa chớ
 Cả nhà tui
 Con em gái út xì tin và điệu đà nhứt
 Dì út cũng xinh tươi lắm chớ
 Năm chị em, quậy như quỷ
 Nhận lì xì ai cũng dzui
 Bà nội gần 90 rồi, vẫn khỏe và minh mẫn

 Nhà này lúc nào cũng rực rỡ
 Và mình ...
Nhờ em giai mà mình có cái hình độp độp!

Thứ Hai, 20 tháng 1, 2014

KHÔNG VUI!

Ừa, thiệt tình là không vui, cũng không biết bắt đầu từ đâu. Để coi, có lẽ là từ cái ngày cháu trai của mình được sinh ra. Cháu lẽ ra có cái tên rất đẹp "Quốc Việt", ai cũng thống nhất cái tên đó, vậy mà cuối cùng ba của cháu lại đổi thành "Minh Quân" - một cái tên cũng rất đẹp, nhưng tiếc thay nó lại là tên của má chồng mình. Mà má chồng là sui gia của ba mẹ. Đặt tên con cháu trùng với tên ông bà là một điều cấm kỵ. Hơn nữa gia đình nó lại ở cùng ba mẹ mình, không lẽ gọi tên cháu cả ngày bằng tên của bà sui. Vậy là ba, mẹ rồi cô dì, ai cũng khuyên nên đổi tên đi con, trùng tên vậy không tốt. Lỡ sui gia biết chuyện, sẽ nói ba mẹ không biết dạy con, rồi tiệc tùng làm sao nói chuyện. Em gái gật gù ra vẻ hiểu chuyện, nó bảo sẽ đổi. Rồi đùng một cái nó tuyên bố nhà chồng nó thích tên đó, ở nhà sẽ kêu tên khác, còn giấy tờ vẫn tên MQ. Ba đã rất là giận, đến mức không muốn nhìn mặt con rể lẫn con gái, bởi ba cho rằng nhà đó không tôn trọng ý của ba mẹ và nhất là con rể không biết điều. Thiệt sự mình cũng rất khó chịu và bực bội, vì ai đời cháu mình mang tên má chồng, rồi mình biết nói sao với ox mình, nào giờ ba má bên nhà trọng ba mẹ mình là người biết lễ nghĩa, giờ chỉ vì cái tính cứng đầu của nó, mà ba mẹ bị mang tiếng. Mình ghét quá. Dấu hoài cũng không được, chuyện đến tai ông xã, ổng tuyên bố không bao giờ nhìn mặt thằng em cột chèo "mất dạy" đó nữa, nó thừa biết tên đó là tên má anh mà vẫn đặt, quan trọng hơn là nó coi thường ba mẹ vợ, anh không chấp nhận được. Rồi từ đó đến giờ, ổng không thèm nhìn mặt thằng cháu. 
Thứ 7 vừa rồi, thôi nôi thằng bé, nó mời khắp cả nhà, chừa vợ chồng mình ra, buồn 1 chuyện. Dù sao cũng cháu ruột, mình mua quà, gởi bao lixi, cũng không có tiếng cám ơn. Chủ nhật có đám cưới em trai, mình theo nghĩa vụ phải về nhà chồng phụ giúp, lại bị em gái giận là sao không quan tâm. Cả hai đám lẽ ra đều là chuyện vui, mà sao mình thấy nặng nề quá. Sui gia mời đám cưới, ba mẹ mình không đi, nói mệt. Dự thôi nôi cháu hoành tráng cũng không dám mời sui gia bên này. Mình thấy bất mãn quá. Mình không ghét cháu, nhưng tình cảm tự nhiên vơi đi, đã gần mấy tháng nay, mình không muốn nói chuyện với em gái, mình không hiểu nó nghĩ gì, khi để ba mẹ ruột buồn lòng, cô dì ghét bỏ chỉ vì cái tên. Rồi thỉnh thoảng nó bóng gió xa gần "sao mấy cô, dượng mua quà cho bé nghi nhiều mà không ai quan tâm gì con em", nó ko hiểu hay cố tình không hiểu, điều thiệt thòi nó mang đến cho con nó là từ đâu ra. Con gái mình từ khi sinh ra, cô dì chú bác ai cũng thương, mua quần áo, đồ chơi nhiều đến nỗi mặc không kịp. Còn giờ, vẫn vậy, vẫn mua quần áo, đồ chơi, nhưng chỉ cho con nghi, còn thằng kia thì "ba má nó lo được, cần gì đến bọn tao mà tao phải quan tâm" (nguyên văn lời của mấy bà cô). 
Buồn nó một, buồn mẹ tới mười, lỗi nó rành rành ra đó, vậy mà mẹ vẫn bênh vực, cứ bắt bẻ sao tụi bây không quan tâm em, sao mấy cô nhỏ mọn ... Chưa kể lúc này có thêm sự phân biệt đối xử với cháu. Đến nỗi chính con gái mình mét mẹ "mẹ ơi, ngoại hết thương con rồi, cứ la con hoài, cái gì cũng em bi", mình nhiều lần giải thích là tại thế này, tại thế kia... nhưng thật tâm, mình biết thật sự bà có phân biệt đối xử. Buồn quá. 
Mong sao, năm nay làm ăn khấm khá, dọn ra riêng cho khỏe cái thân. Mà dọn đi cũng không được, bà thương cháu trai, ông thương cháu gái, ông ngoại nhất định không cho dọn đi, mang cháu đi cả tuần bọn bây không mang về, tao nhớ nó lắm. Chừng nào tao chết rồi mang cháu tao đi đâu thì đi. Hazzaii, thiệt là không biết nói sao. 

Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

GATO!

Nào giờ nghe từ Gato nhiều, nhưng không hiểu ý nghĩa lắm, hôm kia nhờ vài em trong cty giải thích mới biết, thì ra nó là Ghen ăn tức ở. Mình thích viết lách linh tinh, đôi khi để thỏa mãn trí tưởng tượng và nghĩ đến điều gì đó tốt đẹp hơn. Mình cũng thích đọc truyện của những tác giả khác, thỉnh thoảng cũng để lại vài suy nghĩ, cá nhân mình thôi. Ấy thế mà hôm nay mình gặp đúng 1 trường hợp Gato. Cô nàng cũng không còn trẻ, đi học đâu nước ngoài gì đó, hình ảnh nhìn cũng ổn, thế sao suy nghĩ và cách thể hiện vô văn hóa ghê. Đã vậy tiếng tốt không học, đi học chửi (mà phải chửi bằng tiếng anh cơ). Xuyên tạc bôi bác người khác là không có não. Mà mình nhớ là mình comment rất lịch sự, có xiên xỏ hay chửi rủa ai đâu. Mình đọc mà mắc cười. Chợt nhớ đến câu "những thằng ngu thường không biết nó ngu". Chắc là thuộc hệ ngu có đào tạo. Thiệt là ... hết ý kiến.

Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2014

TÌNH YÊU TÌM LẠI!

Vậy là truyện ngắn thứ 4 của mình đã được đăng, mới hơn 1 ngày mà có tới 1500 lượt đọc. Thích quá.
http://www.truyenngan.com.vn/truyen-ngan/truyen-ngan-yeu/24746-tinh-yeu-tim-lai.html