Thứ Ba, 29 tháng 6, 2010

CHỒNG, VỢ & THƠ!

Chồng:
Ngồi buồn nhớ vợ nhắn tin
Nhớ lời vợ nói như in trong đầu...
Vợ:
Rằng thương thì thật là thương
Nhưng lăng nhăng quá, vợ cho ra rìa
Chồng:
Nói chi mà nặng thế kia,
Chồng em chung thủy luôn dzìa với em,
Chỉ thương cho cái thân hèn,
Lang thang xứ khách chỉ thèm ... vợ thôi.
Hà hà!
(ngẫu hứng lý con cóc kia, được sáng tác bằng tin nhắn, trong lúc chồng đi công tác xa)

Thứ Hai, 28 tháng 6, 2010

MƯA ĐỒNG!

Không hiểu sao tôi rất thích mưa. Dù đã trải qua 34 mùa mưa, tôi vẫn không chán. Mỗi một cơn mưa là một cảm xúc khác nhau. Nhìn chung là buồn nhưng thi vị. Như ngày hôm qua, lần đầu tiên tôi được ngắm mưa rơi trên cánh đồng lúa xanh ngát. Gió thổi ào ạt khiến những ngọn lúa lăn tăng gợn sóng. Tiếng mưa rầm rập trên mái tôn hòa với tiếng ếch nhái kêu tạo thành một hợp âm đặc biệt rất khó tả. Mưa ở nông thôn thật dai. Nhiều khi không lớn, cứ rỉ rả, tỉ tê nhưng tiếng trẻ con khóc nhè. Mưa nông thôn luôn kèm theo những hương vị thật lạ, mùi ngai ngái của đất, mùi nồng nồng của khói rơm quệnh vào không gian se lạnh. Tạo nên một khung cảnh gì đó rất u tịch, tinh khiết. Tôi đã ngồi hàng giờ như thế để ngắm cơn mưa, ngắm sắc mây hồng lên sau những dữ dội của đất trời. Rồi háo hức hòa vào dòng nước đỏ quạch phù sa để lưới những con cá đồng theo nước sông tràn lên ruộng. Lội bì bõm trong những con mương, mặc cho đất sình lấm lem cả mặt. Đây đó vang lên tiếng cười hỉ hả của cô bé hay cậu bé nào đó bắt được một con cá sặt to, thậm chí là khi bắt hụt, bọn nhỏ vẫn cười tươi. Cái lạ, cái hồn nhiên ấy, không dễ thấy giữa phố phường Sài Gòn đông đúc.
Sau cơn mưa, thật có lắm thứ để làm. Tôi được má chồng đãi món cá trắng mà cậu em chồng vừa lưới được - món ăn không hề có trong thực đơn của dân SG. Tôi hỏi má thật ra "cá trắng" là cá gì?! - má cũng không biết, má nói người ta gọi cá trắng, vì nó có màu trắng, nhỏ bằng ngón tay út và không bao giờ lớn hơn. Cách chế biến cũng không cầu kỳ, chỉ cần đem rửa với muối, nặn cái bụng bỏ ruột, cho vô rổ để ráo, ướp với tiêu hành tỏi, nước mắm thiệt ngon. Để một chút cho thấm, rồi bắt lên bếp, kho liu riu. Má dặn kỹ, tuyệt đối không dùng đũa xơi, vì sẽ làm nát con cá. Khi kho cá, chỉ cầm cái chảo xóc  xóc cho đều là được. Má dạy sao tôi cũng dạ, vì nào giờ có biết làm đâu, dạ xong để đó, đảm bảo lần sau dìa, má lại kho tiếp cho ăn thôi (he, he). Mà thiệt, món cá trắng kho tiêu, ngon không thể tả. Cái vị cay cay, bùi bùi, béo béo của cá tươi hòa vào nhau, chết thèm. Chưa kể cộng hưởng thêm cái lạnh se se, cái đói của việc lao động cật lực (là người ta lao động thôi, tôi chỉ ăn theo) làm bữa cơm đạm bạc ngon bất tận. Chỉ vậy thôi, mà tôi thấy hạnh phúc quá!!!
Hôm nay, SG lại mưa, cũng gầm gào như bao lần, mà sao tôi thấy nó nhạt nhẽo quá. Người ta cứ hối hả lao đi dưới cơn mưa như những con thoi trong cỗ máy, đều đặn và không chút suy tư. Bỗng dưng thèm cái không khí hăng hăng mùi rạ quá. Lại nghĩ về má, về món cá đồng đơn sơ mà ngọt ngào đó. Bỗng dưng thấy yêu ... chồng hơn, và có khi lại đang ganh tỵ. Cớ sao chồng có má tuyệt vời vậy!

Thứ Bảy, 26 tháng 6, 2010

GIỌT NẮNG PHÙ SA!!

Hai vợ chồng đều là dân ghiền ca cổ. Chồng dân LA chính hiệu (Long An í, không phải Los Angeles đâu nhá, bà con đừng lầm). Xem nhà đài tổ chức cái vụ thi Giọt Nắng Phù Sa, khoái chí tử. Cả hai luyện giọng để chờ năm sau có cơ hội đi thi cho sướng cái sự mê xang - xừ - líu.
Thế rồi... thất vọng tràn trề khi xem vòng chung kết. Nhất là phần trao giải. Bạn nghĩ sao khi một cuộc thi hoành tráng, phổ biến rộng rãi, thí sinh lọt vào vòng chung kết bỏ công việc tham gia, mà giải thưởng cho giải ba chỉ : 500.000đồng. Còn tệ hơn mấy ngày lương của tui nữa. Coi bực hông. Giống như nhà đài bố thí cho người ta đi thi vậy. Chồng bảo, em sao quan trọng cái vụ tiền thưởng, có giải là vui rồi. Đồng ý là có giải là thấy tự hào rồi, nhưng phải làm sao coi cho đưọc, thí sinh cũng phải bỏ công việc tham gia, mà nhà đài có vẻ coi thường quá. Riết rồi chán chán cái đài HTV luôn.
Tất nhiên, bỏ luôn ý định đi thi...

NGƯỜI XƯA!

12g30’ trưa – điện thoại văn phòng réo um.
Bực bội, người gì bất lịch sự, giờ người ta nghỉ trưa mà còn réo.
- Alô, đông phương quốc tế nghe.
- Vui lòng cho tôi gặp cô Rita.
- Rita đây, xin lỗi anh gọi từ đâu ạ?!
- Hì hì! Không nhận ra anh à!!!
Huỳnh … người yêu ngày xửa ngày xưa í mà. Tám năm rồi, bây giờ mới nghe lại. Bỗng dưng đông cứng cả người.
Tôi quen Huỳnh qua mạng, khi ấy tôi chia tay bạn trai đã 3 năm. Tôi hay lang thang trên net trong cô đơn và trống rỗng. Rồi tôi quen anh, chúng tôi trao đổi cùng nhau sở thích … tắm biển. Vì quê anh ở Nha Trang, nên anh yêu biển là chuyện đương nhiên. Còn tôi dù là dân Sài Gòn, ít khi đi biển vậy mà vẫn thích và yêu biển vô cùng. Đồng cảm, rồi thân thiện, rồi có cảm tình và rồi yêu nhau là lẽ thường. Không hiểu sao lúc đó, chúng tôi lại tin tưỏng nhau nhiều đến thế, dù rằng chúng tôi chưa hề biết mặt nhau, phải sau gần 2 năm email và chat chít, tôi mới gởi hình cho anh, khi đó chúng tôi mới chính thức biết mặt nhau. Có lẽ tình cảm chúng tôi sẽ vẫn như thế, nếu không có một ngày, tôi quyết định đi Nha Trang chơi cùng nhỏ bạn. Hai đứa mua vé tàu và hẹn anh ra ga đón. Thế nhưng phút 89’ con nhỏ bạn trời ơi lại không đi vì tào tháo rượt. Vé mua rồi, bỏ uổng, thế là làm gan, đi một mình. Dù gì cũng đã 25 tuổi rồi.
Ga Nha Trang 6h sáng thật ồn ào, náo nhiệt. Tôi thủng thỉnh chờ mọi người xuống hết rồi, mới xách valy đi. Mắt dáo dát tìm người đã hẹn, còn tim thì đập rầm rầm.
Em ơi, là em phải không?! Trố bốn con mắt nhìn gã trai đứng trước mặt, không tài nào tin nổi … gã đẹp trai hơn trong hình nhiều. Hì hì! Tự dưng thấy mất tự tin, tay chân lóng ngóng. Liu ríu gật đầu, rồi y như bị thôi miên, gã tỉnh queo nắm tay lôi đi.
Đưa va ly anh xách cho, để anh nắm tay luôn, kẻo lạc (làm như người ta còn nhỏ lắm í)!
Cái gã cao 1m75 đó dắt con nhí 1m57 đi về nhà lão, ở đó có một bà mẹ rất hiền và một cô em gái nhí nhảnh đang chờ. Lão long trọng tuyên bố dẫn bạn gái SG về ra mắt mà, nên cả nhà lão háo hức mong ngóng. Điều này thì lão không hề nói cho tôi biết, gọi là tặng em một bất ngờ.
Khách sạn của tôi nằm cách nhà lão không xa, nên tôi ở nhà lão nhiều hơn. Tôi thích cái sân nhỏ mát rượi với hàng trúc bé bé ngay cổng. Mỗi buổi chiều, gió biển thôỉ xào xạt trên những tán dừa thật êm đềm. Mẹ của lão là cô giáo, nên phong thái rất đĩnh đạt, nếu không muốn nói là hiền. Tôi có cảm tình với bác gái ngay lần gặp đầu tiên, để rồi hai bác cháu nhanh chóng thân thiện và hợp ý. Mẹ anh kể về ba anh, về người đàn ông đã bỏ ra đi khi hai anh em của anh còn rất bé, một mình mẹ anh phải gồng gánh nuôi con với đồng lương giáo viên chết đói. Mẹ anh kể, tôi là người con gái đầu tiên anh dẫn về, anh nói, khi anh đã chọn ai, nhất định phải nghiêm túc và phải được mẹ anh duyệt. Điều này tôi hoàn toàn bất ngờ, vì tôi chỉ đơn giản nghĩ, đây là một chuyến đi chơi, thăm bạn mà thôi. Tôi vẫn chưa nghĩ xa hơn về tình yêu và nhất là hôn nhân. Nên thật bối rối, trước những lời tâm sự của mẹ anh.
Ba ngày trôi qua nhanh chóng, tôi phải quay về với Sài Gòn. Đêm cuối cùng, tôi đã khóc thật nhiều trước lời cầu hôn của anh. Nhưng tôi vẫn chưa quyết định, tôi hẹn anh sẽ trả lời vào lần sau. Và đó cũng là lần cuối chúng tôi gặp nhau.
Khoảng cách về địa lý và địa vị XH đã không cho chúng tôi cơ hội bên nhau.
Hai năm sau, vào một đêm rất tĩnh mịt, anh gọi cho tôi, thầm thì rất nhẹ "ngày mai anh kết hôn, anh đã không thể vượt qua tất cả để đến với em, hãy tha thứ cho anh. Đêm nay anh không ngủ được, không phải vì mong chờ ngày mai mà vì anh đang nhớ em, nhớ rất nhiều." Tôi đã cười rất tươi, tỏ vẻ ngạc nhiên "oh, vậy sao không báo trước, em gởi quà mừng. Chúng ta không là người yêu, thì vẫn là bạn, em chúc anh hạnh phúc nhe. Đừng băn khoăn, vì em có người yêu rồi. Không giận anh đâu!!!" - thế sao nước mắt cứ rơi.
- Lâu quá, không gặp em. Chồng con sao rồi. Hôm kia, vô tình gặp bạn em ngoài này. Nó cho anh số điện thoại nè. Suy nghĩ hoài, hôm nay mới dám gọi cho em. Tuần sau, anh vô SG công tác, rảnh dẫn anh đi uống cafe cho biết cafe SG he. Thôi, trưa trồi. Cúp máy cho em nghỉ, rảnh anh sẽ gọi cho em. Thương nhiều!
Không kịp trả lời câu nào, lại bối rối!!! Ôi, người xưa!
 

Thứ Ba, 22 tháng 6, 2010

NGHE MỘT BÀI CHÚ KINH DALANI

Một ngày bình yên ,bạn gởi cho mình một bản nhạc kinh. Cười khảy bảo bạn thật điên, nhưng cũng nể nang, nghe coi sao.
Ngạc nhiên lắm, hay! một lần, hai lần và đã nghe đến lần thứ ba vẫn muốn nghe tiếp. Thế này thì đi tu tuyệt vời quá.
Thử xem nào, bạn sẽ thích ngay:
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=EyAyQxOZqG
Chúc bạn tâm hồn bình yên!!!

Thứ Ba, 15 tháng 6, 2010

NHẬP NGŨ!!!


6g30 sáng!
Mẹ bật ngồi dậy như cái lò xo, chết hôm nay nhóc nhí nhập ngũ (đi nhà trẻ í mà).
7g mới vào tập trung, thôi cho ngủ thêm tí nữa, tội nghiệp!!
Mẹ làm việc thường ngày, dọn dẹp mùng mền, súc bình sữa, chuẩn bị linh tinh cho lính nhí.
6g45!
-        Dậy thôi con, đến giờ đi học cô giáo rồi.
(rên hư hư như một con mèo) – chút nữa đi mẹ.
-        Trễ rồi, dậy mau con.
-        Mẹ ẵm con dậy đi (nhóc nhí 20kg).
Ráng hết ga vậy.
Xong phần vệ sinh cá nhân, giờ đến phục trang.
-        Con bận màu đỏ
-        Ok
-        Con kẹp màu đỏ
-        Ok
-        Con mang giày xanh
-        Cái này thì không?! – không hợp, màu hồng đi con.
-        Con thích màu xanh (nũng nịu và hun mẹ một cái rõ to – thế này thì không ok không được)
-        Ok luôn.
7g05’
Mẹ con chỉnh tề, lên đường thôi.
……
8g30’
Có mặt tại … tư gia.
Mẹ coi lộn ngày, mai mới đi học, hôm nay chỉ làm quen lớp thôi.
Cả nhà đưọc một phen chết cười.!!!
Mẹ hậu đậu quá đi.

Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010

CÔ ĐƠN NHƯ LÀ MỘT ĐỊNH MỆNH!!

Tôi đã nằm 5 ngày 4 đêm tại giường bệnh số 21, ngay bên cạnh giường số 22 cụ ông Jonh Chater sinh năm 1913 tại phía nam Lodon. Cụ hay rên rỉ cốt để mọi người nghe thấy, cứ mỗi lần như thế, tôi biết cụ sắp gọi y tá.
Đúng thế thật, vài phút sau y tá bước vào phòng:
- Có chuyện gì vậy Jonh?
- Mấy giờ rồi? cả ngày hôm nay không có ai vào thăm tôi, sao vậy?
Giọng ông nghiêm trọng lắm, gần như là quát lên vậy. Rồi ông đăm đăm nhìn qua khung cửa sổ chói lòa ánh sáng, phía dưới là bãi để xe rộng, xa xa những chiếc xe bus kềnh càng chạy lên chạy xuống đưòng Westgate, ông lắc đầu hát khe khẽ “ what do you want if you don’t want money?” trời, giá như không muốn tiền nữa, tôi ước được làm thái tử Charles một ngày xem thế nào?!!.
- Mấy giờ rồi?
Ông lại quay hỏi tôi, ông hỏi tôi không biết bao nhiêu lần câu hỏi ấy, tôi thực không biết trả lời sao với John. Đêm bệnh viện dài lê thê, tôi nghe rõ tiếng thở khò khè nặng nề của ông.
 John, ông ổn chứ?
Tôi hỏi với sang ông, nhưng ông không trả lời.
- Hôm nay là thứ mấy? ngày mai là thứ mấy, không biết có ai vào thăm ta không nhỉ?
Tôi sợ cái cảm giác ấy!
Khi nghe rõ cả bằng tai và cảm nhận được nỗi thất vọng, xót xa của ông. Tôi mới ngoài ba mươi tuổi, chỉ ít lâu nữa, tôi lại có thể chạy thật nhanh để hòa vào dòng người hối hả ngoài kia. Tôi muốn được khỏe lại và xuất viện ngay lúc này. Để hôm sau, tôi lại vào viện thăm John, cứ như một người quen cũ (tôi tự hào và hãnh diện là người quen của cụ). Tôi muốn để ông biết rằng sẽ còn có nhiều người nhớ đến và muốn thăm John.
Cụ John kính mến của tôi gần 100 tuổi rồi.

Cô đơn, cô đơn !!!
Đứng trên cửa sổ này, tôi nhìn thấy một cô gái, bằng tuổi em gái tôi, ngơ ngác tìm bến xe bus để kịp giờ đi làm part-time. Trời tối, lạnh và mưa. New Castle ác liệt thật, lạnh mà còn mưa nữa. Tôi quan sát cô gái từ xa, gương mặt ướt đẫm nước mưa, người cô ấy run rẩy vì lạnh.
Tất nhiên, tôi không biết lúc ấy cô nghĩ gì và nhớ đến ai. Nhưng dễ dàng hình dung được nếu như ở Hà Nội, cô ấy sẽ chạy xe thật nhanh về nhà dưới cơn mưa lạnh. Hà Nội giờ này cũng lạnh, chỉ qua vài đoạn đường là đến nhà, bố hoặc mẹ cô ấy sẽ mở cửa đón con gái mình và nói: “ thay đồ lẹ ra ăn cơm luôn con”.
Cái lạnh và cơn mưa bỏ lại đằng sau cánh cửa.

Cô đơn.

Ngay cả ở nơi làm việc của mình.

Thế nào là nơi làm việc?! Là nơi: có rất nhiều phòng ban lăng nhăng (vì ở Việt Nam là thế). Riêng cái phòng bằng cái mắt muỗi ở cơ quan tôi mà có hơn một tá người, sợ sếp lắm. Người ta “dạy” tôi: “sau này mày có vợ, cũng sợ sếp thôi” – thật không??? Có câu cơ quan thì cồng kềnh mà làm ăn chẳng ra sao cả. Tôi không theo được họ. Chẳng biết phải làm gì? Lạc lõng như thằng trên rừng xuống. Tôi liền viết đơn là muốn đi học tiếp để tăng cường cái gì .. gì .. đó (thật ra tôi cũng chẳng biết đi học tiếp để tăng cường cái gì). Ông sếp già của tôi (tuy vậy vẫn trẻ hơn John 40 tuổi) sau hai ngày thuyết phục tôi ở lại, đành phải ký vào cái đơn tạm nghỉ công tác của tôi. Vừa ký vừa đay nghiến “các cô các cậu trẻ bây giờ, giỏi ghê, muốn nghỉ là nghỉ, đâu như cánh chúng tôi ngày xưa".
Sau quyết định “bồng bột” của mình, tôi thành thằng thất nghiệp. Và thế là sang UK thôi.

Nhưng cũng lạ, ngay cả khi ở trong chính căn nhà của mình ở quê hương, ngay cả khi hàng ngày hàng giờ ở ngay sát bên là người mình thương yêu nhất, cứ tự tin rằng ta hiểu rõ người mình yêu nhưng đôi khi lại thấy những nỗi sợ hãi mơ hồ . . . là ta chẳng hiểu lắm về anh ấy (cô ấy) và anh ấy (cô ấy)cũng không thể chia sẻ cùng ta. Anh ấy một ngày nào đó sẽ … phản bội ta chăng??? Người ta bảo là đồng sàn dị mộng, là tôi nghe nói thế, chẳng biết có đúng không?!
Và thế là đôi khi người ta cũng thấy mình thật cô đơn và lạc lõng. Tình cảm dành cho nhau vẫn thật nhiều . . nhưng sao vẫn thấy … đôi khi có … một mình. Thế thì cái cảm giác ở nơi viễn xứ như thế này còn mênh mông biết bao nhiêu.

Đây là cảm giác về cái sự Cô Đơn của những người còn trẻ? Còn bao nhiêu là dự định.. Thế còn cái cảm giác về sự Cô Đơn của những người không còn trẻ nữa???

Tôi đã nhìn thấy hàng trăm người tị nạn ở UK sống chui lủi và cô đơn như những con chuột.

Lạy chúa, hình như ai cũng cô đơn cả.

Tôi đi đâu cũng gặp những cuộc đời như thế

John Chatter, SVVN du học, dân tỵ nạn, dân Anh “xin” … và cả cái thằng tôi nữa.

Nhưng chính cái cảm giác cô đơn hay là sự cô đơn thực sự sẽ giúp con người sống tốt hơn, con người hơn và vì thế càng yêu thương nhau hơn.

Thật thế !!!

Hình như tôi cũng bị “cô đơn” rồi hay sao ấy, cả tháng nay không đêm nào ngủ được. Bực cả mình. Có ai rỗi thì ghé chơi.

Tôi ở 236D Westgate Road. Nhà dễ tìm lắm.

Chuông hỏng!

Nhưng cứ gọi thật to, là tôi chạy xuống mở cửa . .
New Castle – UK 25/01/2004

Thứ Tư, 2 tháng 6, 2010

KHI VỢ VẮNG NHÀ

Em đi công tác bốn ngày,
Anh khổ như thánh bị sai xuống trần,
Thằng nhóc đang chơi ngoài sân,
Bỗng trợt cái ịch, ôm chân khóc ròng
Anh mới dỗ nó nín xong,
Lại thêm con bé đòi bồng khổ chưa,
Đã vậy trời còn đổ mưa,
Vừa chạy đóng cửa mà vừa ẵm con,
Rồi thì … nước nhiễu lon ton
Lau xong nhà cũng sắp mòn gối anh.
Chợt nhớ đến khoảng cơm canh,
Thiệt tình chỉ muốn biến thành ông điên.
Trời ơi, chảo trứng đang chiên,
Mới quên một chút tự nhiên khét hà!
Chắc là tại cái … bếp ga,
Bởi nồi canh cũng chẳng ra món gì,
Nghĩ mà bực bội quá đi,
Thôi mua mấy ổ bánh mì về xơi,
Ăn rồi chưa kịp nghỉ ngơi,
Thằng lớn đã réo “ba ơi, bé tè”
Anh vội bước ra sau hè,
Nhưng quần đã hết, áo …e không còn,
Ngó xuống ôi cái thau tròn,
Đồ dơ chất đống núi non thế này
Có giặt cũng mất cả ngày,
Thế là khỏi tắm cho hai nhóc tì,
Anh “tậu” năm bảy gói mì,
Đề phòng lúc đói và đi giặt đồ,
Tìm chả thấy bịch ô-mô
Nghe con gái khóc chạy vô bàng hoàng
Xà bông đầy miệng cô nàng
Vì thằng anh rải hàng hàng khắp nơi.
Điện thoại lại reo vang trời,
Ông bạn cũ bảo ghé chơi nửa ngày,
Anh nghe mà tối mặt mày,
Vắng vợ khổ quá, có ai hiểu dùm./.
Nguyễn Huỳnh Anh Thơ

GIAO MÙA

Sài Gòn lại vào mùa mưa, vậy là đã nhiều mùa mưa rồi tôi và anh không gặp nhau hay đúng hơn là không còn yêu nhau nữa. Tôi vẫn thế, cô đơn thật nhiều trên mỗi bước đường về, còn anh thì sao?!. Cũng không biết nữa, có lẽ anh hạnh phúc hơn tôi vì anh vốn được sinh ra trong một ngôi sao tốt mà. Ngoài kia trời lại mưa, không lớn nhưng dai dẳng và day dức như nỗi nhớ trong tôi vậy, không dưng tôi nhớ anh thật nhiều, bao nỗi nhớ mà bấy lâu nay tôi dồn nén như có dịp trỗi dậy, bùng lên trong tôi mạnh mẽ đến ngạt thở. Tôi nhớ anh, nhớ đến ánh mắt lần đầu tiên nhìn tôi say đắm và nhớ cả khoảng khắc tình cờ anh quen tôi . . .

Ngày ấy tôi vẫn còn vô tư và tinh quái lắm, tôi luôn cười cợt đám đám bạn si tình của mình mỗi khi bọn nó đau khổ vì thất tình, với tôi phương châm sống tốt nhất là: “không nên yêu ai cả, vì yêu chỉ làm cho ta thêm bối rối và phức tạp”, với tôi yêu là một thứ gì đó không cần thiết dù có khi trống vắng đến nao lòng. Và có lẽ vì sự “ương ngạnh” đó mà thần tình yêu đã trừng phạt tôi bằng một mũi tên tình ái bi thương và dang dở. Có lẽ chính thần đã xui anh đến với tôi trong một đêm mưa tầm tã, một ngày ảm đạm nhất trong năm, một sự tình cờ mà ngay bản thân tôi cũng không thể ngờ được. Ký ức của tôi còn ghi rất rõ khoảng không vô hình ấy, xe tôi không mở đèn và anh chỉ tình cờ nhắc nhở tôi – một việc làm bình thường như bao người vẫn làm, để rồi tôi đáp lại anh bằng một nụ cười thân thiện đủ làm anh “choáng” và đủ mạnh để kéo anh theo về nhà dù đã 10g tối. Chỉ thế thôi, một cuộc gặp gỡ thật bình thường nhưng đã bắt đầu một chuyện tình đẹp kéo dài đến ba năm. Ba năm – nói như người ta vẫn thường nói – không quá ngắn cũng không quá dài cho một cuộc tình, thế nên khi nó đi vào hồi kết thì chia tay là một điều hiển nhiên. Không có lý do chính đáng, chỉ là một câu thông dụng “không hợp nhau”. Tôi không trách anh cũng không trách mình, vì suy cho cùng giữa tôi và anh chưa bao giờ thật sự là của nhau. Anh thấy thích tôi vì lối cư xử nhẹ nhàng, có giáo dục của một gia đình truyền thống. Tôi chọn anh vì anh tự lập và mạnh mẽ. Hoàn toàn lý trí, tình yêu của tôi chỉ có thể xem là một sự lựa chọn giữa hai cá thể mà mỗi bên đều cần hoàn thiện lẫn nhau. Thế nhưng dù đã nhận định như vậy, tôi vẫn không sao hiểu được trái tim mình. Tôi vẫn nhớ anh, vẫn day dứt khi nghĩ về anh, vẫn ghen tuông khi thấy anh sánh vai cùng cô gái khác. . .

Đêm nay trời lại mưa, cơn mưa bong bóng như ngày xưa, tôi lại đi trên con đường có hoa dầu của ngày xưa, tất cả đều nguyên vẹn, tinh khiết, tất cả đều êm đềm và sẽ trọn vẹn hơn nếu có anh. Tôi chưa bao giờ cho phép mình tiếc nuối, cũng như chưa bao giờ tôi hối hận về những đều mình đã làm, thế mà đối với anh, tôi lại có thể tự cho mình cái quyền “giá như”, có phải tôi đang hối tiếc không?! Chính tôi cũng không thể nào hiểu được, thôi thì hãy để nó trôi qua, rồi một ngày nào đó có thể tôi sẽ thầm cảm ơn quyết định ngày hôm nay. Ừ, có thể lắm, biết đâu!!!