Thứ Tư, 2 tháng 6, 2010

KHI VỢ VẮNG NHÀ

Em đi công tác bốn ngày,
Anh khổ như thánh bị sai xuống trần,
Thằng nhóc đang chơi ngoài sân,
Bỗng trợt cái ịch, ôm chân khóc ròng
Anh mới dỗ nó nín xong,
Lại thêm con bé đòi bồng khổ chưa,
Đã vậy trời còn đổ mưa,
Vừa chạy đóng cửa mà vừa ẵm con,
Rồi thì … nước nhiễu lon ton
Lau xong nhà cũng sắp mòn gối anh.
Chợt nhớ đến khoảng cơm canh,
Thiệt tình chỉ muốn biến thành ông điên.
Trời ơi, chảo trứng đang chiên,
Mới quên một chút tự nhiên khét hà!
Chắc là tại cái … bếp ga,
Bởi nồi canh cũng chẳng ra món gì,
Nghĩ mà bực bội quá đi,
Thôi mua mấy ổ bánh mì về xơi,
Ăn rồi chưa kịp nghỉ ngơi,
Thằng lớn đã réo “ba ơi, bé tè”
Anh vội bước ra sau hè,
Nhưng quần đã hết, áo …e không còn,
Ngó xuống ôi cái thau tròn,
Đồ dơ chất đống núi non thế này
Có giặt cũng mất cả ngày,
Thế là khỏi tắm cho hai nhóc tì,
Anh “tậu” năm bảy gói mì,
Đề phòng lúc đói và đi giặt đồ,
Tìm chả thấy bịch ô-mô
Nghe con gái khóc chạy vô bàng hoàng
Xà bông đầy miệng cô nàng
Vì thằng anh rải hàng hàng khắp nơi.
Điện thoại lại reo vang trời,
Ông bạn cũ bảo ghé chơi nửa ngày,
Anh nghe mà tối mặt mày,
Vắng vợ khổ quá, có ai hiểu dùm./.
Nguyễn Huỳnh Anh Thơ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét