Thứ Bảy, 27 tháng 11, 2010

LẨN THẨN!

Lúc này anh xã đi công tác hơi nhiều, nên nhà chỉ còn 2 mẹ con. Lần đầu tiên ba đi xa, mẹ thấy cứ thiếu thiếu cái gì đó, đại khái như thiếu người để sai vặt và công việc bỗng dưng nhiều hơn. Nếu như mỗi tối, mẹ chỉ mỗi việc tắm con và đánh răng cho con đi ngủ thì hôm nay mẹ phải làm nhiều hơn: pha sữa, cho con ăn, dọn dẹp đồ chơi, thay quần áo, xức dầu, ngoáy mũi, đập giường, giăng mùng… tự dưng thấy cô độc quá, bỗng nhận ra giá trị của anh xã , thấy nhớ anh xã quá.

Rồi lần 2, lần 3, lần 4 … mẹ dần quen với việc vắng ba, vậy là răm rắp việc nào ra việc đó. Rồi 1 lần mẹ giận ba, tự nhiên nghĩ, không có ông ấy cũng không sao, mình vẫn làm tốt, vậy thì cần chi chồng cho mệt óc.

Tối nay, anh xã có nhà, mọi việc lại như cũ, mẹ thấy thảnh thơi lạ, hoá ra không như ta nghĩ, anh xã như nhà đèn ấy, thỉnh thoảng có cúp, ta vẫn thích nghi, nhưng không có điện dài hạn thì … oải thật đấy.

Thứ Năm, 25 tháng 11, 2010

CHIPMUNK!

Làm biếng viết. bắt chước bà con đăng hình thôi. Hình của tóp mô đẹt 2010:


Thứ Ba, 2 tháng 11, 2010

YÊU TRẺ!!!

Theo bạn thế nào là một người yêu trẻ?! Phải chăng đó là một người luôn thân thiện với trẻ con, luôn thích chơi đùa và nựng nịu chúng, bất kể chúng là con trai hay con gái, là da trắng hay da đen là cháu nội hay cháu ngoại?! Tôi cũng đồng quan điểm thế, vậy mà hôm qua tôi bắt gặp một quan điểm mới (ít ra là đối với tôi). Chỉ yêu trẻ khi trẻ là người thân là bà con ruột thịt, còn người ngoài, xin lỗi “don’t care”. Đó chính là em rể tương lai của tôi. Tối qua, cậu ấy qua nhà chơi, và nựng con gái tôi một lúc, chẳng hiểu thế nào cậu ta tâm sự: “em thương cháu em lắm, nhưng là cháu ruột cơ, còn chỉ là hàng xóm, thậm chí con bạn em cũng không hứng thú, em không thích hôn hay nựng thậm chí còn thấy chúng quá phiền nhức. Em không biết có phải mình ích kỷ không, nhưng thật sự là em không thấy cháu hay con nít nào đáng yêu hơn cháu mình”. Ngộ nhỉ, trẻ con nào mà không đáng yêu, cao lại có phân biệt kỳ vậy. Suy rộng ra, trường hợp cô giáo bỏ trẻ vào thang máy, cũng là một phần của sự phân biệt giữa con mình và con thiên hạ. Thế thì nó thành căn bệnh lãnh cảm nguy hiểm rồi. Nguy thật!