Thứ Năm, 22 tháng 12, 2011

THƯƠNG - THẦM - LÉN - LÚT

Àh, chuyện là vầy, tối qua ... mà thật ra cũng không biết bắt đầu từ đâu. Cái chiện "thương thầm lén lút" này nó xảy ra từ hồi có con gái. Nghĩa là sau khi có sự xuất hiện của nó trên trái đất, tình yêu công khai của ba mẹ nó phải chuyển sang hoạt động bí mật. Thời gian đầu có vẻ ổn ổn, nhưng thời gian gần đây thì căng. Đúng nghĩa "thương thầm lén lút". Tối qua chính xác là một bi hài kịch. Sau khi canh cho đối tượng ngủ say, phe cánh tả và phe cánh hữu, móc nghéo nhau bò ra ngoài ... .Đang bò nửa chừng bỗng nghe:
- Mẹ đi đâu vậy, bỏ con hả?
- Không, mẹ đi ... phơi đồ
- Mẹ nói ba phơi dùm đi, mẹ phải ngủ với con.
Hic hic .... leo ngược lại giường và gọi qua phòng kế bên "ba lưu tự phơi đồ nhe, mẹ bận ru nghi ngủ rồi"
Nửa tiếng sau, coi bộ chừng đối tượng ngủ say, ba lại khều khều. Thế là nhất trí!
5' sau...
- Hu hu, ba mẹ bỏ rơi con, ba mẹ đâu rồi
Tiếp theo là tiếng mở cửa lóc cóc, hết cả hồn, lật đật lên tiếng, mẹ phụ ba phơi đồ ...
Chạy về phòng, thấy con nhóc mếu máo, ba mẹ bỏ con, hu hu
Nữa đêm sợ nó la om sòm cả nhà thức thì nguy, vội vàng ẵm nó về phòng, dỗ tiếp.
Nó nằm chừng 3', kêu mẹ:
- Mẹ, qua kêu ba về ngủ, phơi đồ gì lâu quá, không có ba con ngủ không được.
- Thì con ngủ với mẹ nè
- Không, phải có ba mẹ thì mới ngủ được...
Trời ạ, chịu không nổi, đành bồng nó qua phòng kế bên, kêu ba nó về ngủ.
Tội nghiệp phe kia, mặt mày chưng hửng, vừa bực vừa mắc cười.
Cái sự "thương thầm lén lút" này đến khi nào thì chấm dứt nhỉ?! Khổ thật!!

Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011

NỤ HÔN!

Không phân tích nụ hôn dưới cái nhìn của khoa học, mình đang bình luận với cái nhìn của ... cảm xúc. Mình luôn thích những nụ hôn bất ngờ và nếu hôn lén càng tuyệt vời. Mình thích điều đó từ cái thời sinh viên lãng mạn, mỗi lần xem một bộ phim tình cảm, điều hấp dẫn mình nhất là những nụ hôn bất ngờ dù vô tình hay có chủ ý đều là những cảnh thú vị. Khuôn mặt của diễn viên thể hiện sự ngạc nhiên, e lệ hay xấu hổ, đều toát lên cái gì đó rất ... lãng mạn. Có lẽ đó cũng là điều mình rất thích cho cũng như nhận. 
Mình yêu con gái, cực yêu những lúc nó hun. Hun bất kể nơi đâu trong nhà, ngoài phố, tiệm ăn hay thậm chí là đang chạy xe. Hun ở mọi vị trí trên người, hun tay, hun mặt, hun trán, hun tóc ... bất kỳ vị trí nào nó bắt được khi nó nổi hứng muốn hun. Điều đặc biệt là con gái rất thích hun, thậm chí nó còn biết là mỗi lần mẹ nổi giận, chỉ cần nó chạy ào đến, ôm thật chặt và hun thật lâu lên má, là mẹ nó hết giận liền. Ngay cả khi mẹ nó lăm le sẵn cây roi và nó thì nước mắt đang chảy vòng quanh má, nó vẫn cố nhào đến ôm cổ mẹ hun, mặt cho nước mắt nước mũi tèm lem mặt mẹ. 
Mình cũng yêu chồng, yêu những lúc bị hôn lén (mà giống như ăn vụn ấy, lén lút chút, nhưng ... ngon. Hi hi) Sáng nay, ox đi công tác sớm, mình biết, nhưng lười thức dậy, cứ nằm lười ra đó, nhìn ox dọn đồ đi nhẹ nhàng sợ hai mẹ con thức giất. Rồi ông ý đi vòng quanh giường, hun lên má của 2 mẹ con, mỗi người 1 cái thật nhẹ. Kha kha, sao mà giống phim quá, nhưng thú thật là rất thích. Ông xã cũng thích bị hun như vậy (mình nghĩ thế), vì đôi khi mình cũng hun ổng như vậy, để rồi thỉnh thoảng ổng nói xa gần, dạo này anh hay nằm mơ, thấy bị gái hun hoài, kỳ quá!!!
Nụ hôn luôn tuyệt vời dù là công khai hay lén lút !!!

Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011

HÌNH ĐẸP !

 Hoa kèm trái cây được tặng trong dịp sinh nhật vừa rồi
 Tạo dáng trong sinh nhật cậu Trung
 Cũng giống Xuân Lan đó chứ
 Kiểu này xì tin hơn tí
 Thảm quá - Nhan sắc cuối mùa thu + vẻ đẹp đầu mùa xuân. Hic!!!
 Hoa cho sinh nhật mẹ nhưng rất hợp với dáng con
 Hoa có xịt dầu thơm
 Nón đội ngược, cũng có cá tính nhỉ!
Hoa kỷ niệm ngày cưới, có kèm gà con (biểu trưng của sự phát triển...)

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2011

CHUYÊN NGHIỆP LÀ ĐÂY!

Bài báo này đăng đã khá lâu, mình lưu lại, đọc tới lần thứ 10 vẫn còn thấy thú vị, Chia xẻ cho bà con cùng ngâm kíu.

LÀM BÁO KIỂU ĂNG-LÊ
22:25:00, 04/03/2006
Vụ án rùm beng của cựu ca sĩ người Anh Gary Glitter đã thu hút hơn trăm phóng viên trong và ngoài nước đổ bộ xuống thị xã Bà Rịa yên tĩnh suốt tuần qua. Chiếm hơn nửa số ấy là các nhà báo Anh quốc với phong cách tác nghiệp hết sức Ăng-lê: phối hợp cực kỳ ăn rơ, chỉ tập trung khai thác những chi tiết ăn khách và rất tích cực... ăn chơi sau giờ làm việc!
Như lời nói đùa của một người dân địa phương, "mỗi mét vuông thị xã có... 12 nhà báo", những ngày phiên tòa diễn ra, đi đâu bạn cũng có thể gặp máy ảnh, máy quay phim, micro và những ánh flash lóe lên liên tục. Dân địa phương cũng hăng hái rủ nhau đi xem các phiên xét xử nhưng không phải để nhìn mặt tay ca sĩ tai tiếng mà chỉ để "coi mấy ông Tây quay phim, chụp ảnh, thế nào mình cũng được "dính" hình ở trỏng à!". Luật sư bào chữa cho Gary, ông Lê Thành Kính, sau những ngày bị "quay mòng mòng" bởi các nhà báo quốc tế, đã vui vẻ... than: "Trong cuộc đời tôi chưa bao giờ gặp gỡ nhiều phóng viên báo chí đến vậy!".
Xem các phóng viên Anh tác nghiệp mới cảm nhận rõ ngành công nghệ truyền thông xứ sở sương mù phát triển đến mức nào. Chưa bàn đến hàng tấn dụng cụ, thiết bị kèm theo từng bước chân tác nghiệp, chỉ bàn đến phong cách hành nghề và những "mánh khóe" cực kỳ hữu hiệu để khai thác thông tin cũng đủ thấy sự chuyên nghiệp và tính hiệu quả trong công việc của họ. Những phút hiếm hoi Glitter "lộ diện" trước và sau các phiên xét xử chính là những khoảnh khắc vàng cho các phóng viên chộp ảnh, ghi hình. Trong khi phóng viên ảnh nhà ta vất vả len giữa đám đông dày đặc, cố rướn người cho hình ảnh đủ lọt vào khung ngắm thì các nhà báo Ăng-lê vừa thoăn thoắt sải những bước dài bám theo tay ca sĩ nọ, miệng tíu tít bắt chuyện, hỏi thăm Gary để thu hút ánh nhìn của nhân vật chính và tay không ngừng bấm máy. Một phóng viên của Daily Mirror đã "vô tư" bước theo Gary lên... xe cảnh sát, đến khi bị ngăn lại, anh này mới gãi đầu cười, miệng xin lỗi mà vẫn không quên bấm nốt loạt ảnh cuối cùng ghi lại những hình ảnh nhập nhoạng của tay ca sĩ tai tiếng trong buồng xe chật chội.
Chàng PV cao gần 2m này vẫn cần thang hỗ trợ. Ảnh: Đ.N.T
Suốt hai buổi xử kín, dù không được đến gần phòng xét xử, hơn năm chục phóng viên Tây vẫn kiên trì bài binh bố trận khắp sân tòa án và loay hoay truyền những nguồn tin... phỏng đoán về đài. Nổi bật nhất là đám phóng viên Sky News TV, cứ mỗi hai mươi phút, cả tiểu đội lại lủ khủ tiến về đại sảnh, dàn thành một trường quay mini, anh chàng phóng viên tường thuật bình thản cầm mic, say sưa thông tin bằng một chất giọng cực kỳ nóng bỏng. Có hẳn hai nhân viên làm nhiệm vụ giữ trật tự, ngăn cản mọi người đến gần máy quay và các phóng viên đang ghi hình. Tranh thủ 20 phút giải lao giữa "chu kỳ" đều đặn của anh, tôi thật thà hỏi thăm: "Làm sao anh biết diễn biến bên trong thế nào mà tường thuật thường xuyên thế? Anh "cài" được người trong ấy à?". Anh chàng cười tỉnh rụi: "Đâu có, bọn này chỉ bình luận... không khí bên ngoài và dự đoán sơ bộ ấy mà. Dù thế nào cũng phải luôn có thông tin thỏa mãn sự quan tâm của bạn xem đài chứ!".
Bên cạnh những phóng viên chuyên dự họp báo, dỏng tai nghe những nguồn tin chính thống về vụ án, các hãng thông tấn nước ngoài còn dành hẳn một bộ phận phóng viên chuyên khai thác những góc độ, hình ảnh giật gân và ngộ nghĩnh nhất để gửi về tòa soạn. Một phóng viên ảnh của tờ Daily Express đã hí hửng khoe với tôi "phát hiện vĩ đại" của anh sau những pô ảnh đầu tiên chụp Gary: "Tay ca sĩ này đang... xăm chân mày màu hạt dẻ. Không hợp tông với màu râu, tóc tí nào!". Sau khi zoom to bức ảnh, ngắm nghía một lúc, anh còn quay sang hỏi tôi: "Có vẻ như ổng hơi gầy đi so với những bức ảnh trước khi bị bắt nhỉ? Không biết có phải vì lo lắng quá hay là tại... ăn kiêng đấy?".
Tiêu chí hàng đầu của các phóng viên "Tây" là những bức ảnh đẹp, góc độ chuẩn, bố cục hài hòa. Chính vì vậy, trong ngày tuyên án, ngay khi phòng xét xử vừa mở cửa, các hãng thông tấn đã tràn vào, nhanh chóng "chiếm cứ" các góc "ngon" nhất trong phòng xử. Vị trí hai bên cánh gà của HĐXX được đánh giá là "xịn" nhất, vì vậy hàng chục giá máy đã đường hoàng "xí chỗ" không biết tự lúc nào. Đến giờ tuyên án, chánh án yêu cầu các phóng viên còn lô nhô khắp nơi ngồi vào vị trí, mãi không xong, lực lượng cảnh sát phải vào cuộc. Ngặt một nỗi, các anh cảnh sát chỉ có thể dùng tay ra dấu và nói bằng tiếng Việt, cánh phóng viên "Tây" dù hiểu ý vẫn... làm lơ, nhe răng cười và tỉnh bơ ghi nốt những hình ảnh xung quanh bị cáo. Để cạnh tranh với chiều cao "khủng bố" của phóng viên ngoại, các phóng viên nhà ta đã nhanh trí sử dụng một thiết bị cực kỳ hiệu quả là... thang sắt, nhưng chỉ được một lúc, ngay lập tức, các chàng Tây đã vác hẳn những chiếc thang mới còn chưa kịp xé mạc và tạo nên một "tầm cao"... đụng nóc, miễn cạnh tranh!
Lúc làm việc thì "dã man" thế, nhưng ngay sau khi rời buổi họp báo, câu đầu tiên Andrew (The Times) hỏi tôi lại không hề dính dáng gì đến nhân vật Gary: "Ở đây có quán bar nào nhộn nhịp không?". Tôi tròn mắt: "Không gửi bài về tòa soạn à?". Anh chàng phóng viên mới nãy còn gào thét, lăn xả để sống chết với từng tấm ảnh, thì giờ lại mang một vẻ mặt cực kỳ "phi báo chí": "Viết từ nãy rồi, giờ thì thư giãn chứ. Tìm góc nào uống bia là nhất!". Sau mười phút "truy cập" nóng và đưa ra kết luận là "tại Bà Rịa không có cái bar nào cả", nhóm phóng viên Anh đi cùng quyết định trả phòng, kéo về Vũng Tàu để "hoành tráng" một bữa cho thỏa thích. Thấy tôi cương quyết ở lại thị xã, Andrew "bụng bia" còn cố "gạ gẫm": "Trời ạ, mấy ông xuống đây mà không đi chơi à? Có biết Vũng Tàu là khu nghỉ mát nổi tiếng của Việt Nam không đấy?".

Thứ Hai, 5 tháng 12, 2011

XỨNG TẦM KỲ QUAN!

Và thế là Vịnh Hạ Long của ta có tên trong danh sách 7 kỳ quan mới của thế giới.
Và thế là cả thế giới biết đến cái vịnh xinh đẹp nằm trong một quốc gia nhỏ bé có tên gọi là Việt Nam. 
Và thế là cả nước tự hào. 
Và thế là ... "tăng giá phí tham quan" để gọi là "xứng tầm kỳ quan thế giới". 
Chuyện tăng giá, xét theo tình hình kinh tế thì không có gì phải bàn cãi, Điều đáng nói là cách làm của các nhà quản lý địa phương. Nó như tư thương chợ trời ... chụp giật. Theo cái kiểu "hàng hiếm ... là la lá tăng giá thôi", hôm nay giá này, mai giá khác. Thật điên cả người. Tối qua còn im lìm, sáng nay đã ngã bổ ngữa vì tăng giá. Hướng dẫn nháo nhào, công ty du lịch nháo nhào, thậm chí nhà làm dịch vụ tại địa phương cũng nháo nhào (nếu không muốn nói là thiếu điều đột quỵ vì giá cả). Tăng gấp đôi, thậm chí gấp ba và vô cùng phi lý. Có vẻ như các nhà quản lý vịnh Hạ Long rất khoái yếu tố bất ngờ. Nên đùng 1 cái tăng giá. Không cần thông báo, cũng không màu mè hoa lá cành mấp mé cho bà con biết trước. Không công văn, không giấy tờ. Chỉ đạo ra "tăng giá", xong!
Thật không ngoa khi nghe bạn bè chua chát nói rằng:" cắm đầu bình chọn, tưởng được lợi gì, hóa ra toàn hại, biết thế ông héo thèm tham gia cho tốn công tốn của". Thử hỏi có nơi nào trên thế gian lại ngược đời như ta, thay vì giảm giá để tri ân những người đã ủng hộ, lại tăng vèo vèo để hưởng lợi. Thế này thì du lịch VN còn gì, người VN còn quay lưng thì nói gì người nước ngoài. Ngẫm lại, sao giống cái câu "đặng chim quên ná, đặng cá quên nơm" quá. Chán!!!

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

ĐÊM TRẮNG!

Đêm qua mình không ngủ!
Không hiểu sao không ngủ được, mình ngồi bên ban công, nhìn xuống đường, thấy nhiều mảnh đời cơ hàn quá, bất chợt lại nghĩ đến mình. Từ nhỏ đến lớn mình chưa phải tảo tần kiếm sống như họ, điều cực nhất mình làm là mỗi chiều đi chở hàng về cho mẹ bán, thế thôi. Cũng có nghĩa là mình không nghèo về vật chất, vậy sao mình vẫn không thấy vui và hạnh phúc. Tối qua, mình đã nức nở như một đứa con nít, đến độ con gái mình phải an ủi, mẹ đừng khóc, khóc xấu lắm, con hun cái hết khóc nè.
Có nhiều chuyện, đôi khi không cần lời nói, chỉ hành động thôi cũng làm người khác tổn thương. Mình biết vợ chồng mình không khá giả về kinh tế, chỉ là đủ gói gém cho căn hộ nhỏ cùng vài khoảng chi hiếu hỷ khác thôi. Nên khi ba mẹ xây nhà, mình thật tình không thể phụ gì được. Vợ chồng mình biết rõ điều đó, nên cần sai gì, làm gì là vợ chồng mình làm hết, coi như không góp của thì góp công. Và có lẽ cái suy nghĩ giản đơn đó nảy sinh ra nhiều cái khác. Cần mua gì, xây gì ... chỉ toàn là ý của 2 cô em gái, mình có góp ý cũng như không. Rất nhiều chuyện mình thấy phát sinh rất phi lý, góp ý chỉ để tham khảo, rồi đâu cũng vào đấy vì "tiền tao tao muốn làm gì kệ tao". Buồn lắm, tủi thân lắm. Nhiều lúc mình nghĩ không biết mình có phải là con ruột không nữa. Tối qua thêm 1 chuyện như giọt nước tràn ly. Nhà mới đã dọn vào, nhà thuê thì cuối tuần trả, nhưng vì mẹ đã hứa trả nhà trong nguyên vẹn, nên những chỗ bị trầy xướt hay bé con vẽ vời sẽ được sơn lại. Tất nhiên, vợ chồng mình lại lãnh phần "thi công" đó. Cả ngày đi làm, tối về tranh thủ qua nhà cũ dọn dẹp, quét sạch sẽ, gom rác lại,chỉ còn mỗi chuyện sơn, mà lúc này cuối năm, đâu có rảnh lắm. Ông ròm ráng tranh thủ để cuối tuần giao nhà, nên thống nhất là thứ 6 sẽ sơn. Tối qua, mẹ hỏi sơn xong chưa, vợ chồng thật thà bảo chưa, mai con mới sơn. Thế là nhận ngay cái nhìn bén như dao của mẹ, cộng cái liếc xem thường của em gái. Mình thấy hết. Lát sau, mình dọn dẹp bếp xong, mình đi lên lầu, vô tình nghe mẹ và em gái nói chuyện "mày tính sao, mai qua đó dẹp coi sao, mần có bao nhiêu đó mà không xong. ... con nói từ đầu rồi, ông đó mần ăn gì cũng không được, hứa cho đã rồi bỏ đó thôi." Mình giận run người, liền bước vào" hôm kia con đã nói với cả nhà là chuyện dọn dẹp con làm rồi, giờ chỉ còn sơn, tụi con cũng đi làm, sẽ sắp xếp để xong việc, chứ có bỏ bê đâu mà mẹ với em phải nói vậy". Thế là bùng nổ, mẹ và em còn nói những lời khó nghe hơn nữa... Mình không muốn nhắc lại. Mình chỉ biết khóc và khóc.
Mình nghĩ cả đêm mà vẫn không hiểu, mình có chồng được thương yêu, gia đình chồng dễ chịu, con cái ngoan ngoãn, mình tự xét chưa làm điều gì cho ba mẹ buồn, vậy sao vẫn không được thương yêu như hai em. Hay vì ghét con rể nên ghét luôn mình. Mà ox cũng cố gắng lấy lòng ba mẹ lắm, cũng chiều 2 cô em tinh quái lắm, sao vẫn không được thương. Càng nghĩ càng buồn. Hay vì vợ chồng mình không khéo ăn khéo nói, không có tiền phụ ba mẹ làm nhà. Mình mệt mỏi quá, rất mệt mỏi...Giá như nằm xuống và ngủ một giất vĩnh viễn thì hay biết mấy!!!