Thứ Năm, 22 tháng 7, 2010

NÓI XẤU!

Chồng ròm, chính xác 100% là như vậy.
Chồng cao 1m70, nặng 49kg lẻ 2 lạng. Điều đó minh chứng hùng hồn cho cái sự ròm của chồng.
Chồng đen thui, y như Campodia, hãi nhất những lúc cúp điện, chồng đứng trong góc nhà, trợn mắt lên, thế là ... vợ xỉu.
Chồng hôi thuốc là, chính xác là 10 điếu mỗi ngày, không kể nắng mưa.
Chồng nghiền cafe, có thể ngồi đồng bên ly cafe tí tách từ 8g30 sáng đến 9g30 tối (tất nhiên cũng có những lúc đứng lên đi WC).
Chồng khoái chơi game trên Iphone và có khả năng chơi hàng giờ trong tolet.
Chồng ghét tắm, 2 ngày tắm một lần cho nó tiết kiệm.

Chồng rất yêu con, có thể làm con bò, con heo, con chó chơi với con, miễn là con cười
Chồng rất chịu khó đút con ăn, pha sữa cho con măm măm.
Chồng mặc tã, mat-xa cho con rất điệu nghệ và làm con mê tít. Thế nên mỗi khi chồng kêu con gái oi, mát xa hông là nhí liền nằm sắp ngay ngắn cho chồng mát xa body.
Chồng rất thích hôn vợ và con mỗi buổi sáng trước khi đi làm, mỗi chiều tối khi lết thếch về từ cơ quan.
Chồng nấu ăn rất ngon vì thế toàn chê vợ ỏng eo => đa phần tự phục vụ lấy, chê hoài ai nấu cho mà ăn.
Chồng biết ba mẹ vợ thích ăn sầu riêng, bao giờ đi công vụ dìa cũng có vài trái lấy lòng ông bà nhạc.
còn nhiều và nhiều cái ... gây cho vợ bực bội và yêu thương nữa.
Nhưng tựu chung, chồng Hư!!!

Thứ Sáu, 16 tháng 7, 2010

XÓT XA!

Không hiểu sao lúc này tôi hay mau nước mắt quá, đọc một bài văn hay cũng rưng rưng, nhìn thấy những mảnh đời bất hạnh cũng ngậm ngùi. Như hôm nay vậy, khi xem những bức hình chụp phiên xử kẻ giết người Nguyễn Đức Nghĩa, tôi không sao cầm được nước mắt trước hình ảnh người cha lao qua vòng tay của cảnh sát chỉ để nhìn và nói với con những lời sau cuối. Đau lòng quá! Tôi đã xem qua rất nhiều vụ án, nhưng chưa bao giờ tôi cảm thương cho kẻ phạm tội (dù anh/chị ta phạm tội là vô tình hay cố ý hay vì bất cứ nguyên nhân gì), tôi chỉ quan tâm đến người thân của những tội nhân đó. Kẻ tội phạm nào rồi cũng sẽ có hình phạt thích đáng, không của pháp luật thì của chính lương tâm họ, và rồi nỗi đau nào cũng theo thời gian qua đi nhưng những ám ảnh và di chứng lại tồn tại trên chính người thân của họ. Những người thân đó mới thật sự là nạn nhân. Tôi còn nhớ một vụ án mà người cha trong phút nóng giận đã đánh chết bà mẹ, toà xử anh ta 10 năm tù, hình ảnh mà tôi không quên được là ánh mắt của đứa con gái mới 8 tuổi, thật buồn ngồi thu gọn bên cạnh bà nội, dường như đang trốn cái nhìn đầy phẫn nộ của bà ngoại. Dẫu biết rằng bé không có tội, nhưng vẫn là “con cái giống giết người, sớm muộn gì cũng y như thằng cha nó”! Như kẻ giết người Nguyễn Đức Nghĩa hôm nay vậy, nếu anh ta biết nghĩ đến người thân của mình, có lẽ sẽ không có tình cảnh đau lòng này. Bài học nào cho chúng ta hôm nay và cho lớp trẻ ngày sau?!

Thứ Sáu, 9 tháng 7, 2010

VÌ SAO ĐÀN ÔNG THÍCH BÓNG ĐÁ?!

TVO- Gần như tất cả đàn ông hoặc những anh chỉ có một nửa đàn ông đều thích bóng đá đến điên cuồng.
Không phân biệt già trẻ, không phân biệt giàu nghèo, không phân biệt tây - ta và không phân biệt trình độ văn hóa, trọng lượng cơ thể, tình trạng vệ sinh, hoàn cảnh xuất thân... đàn ông khắp thế giới này đều mong mỏi đến ngày hội bóng đá để gào thét, khóc lóc, cười nói hoặc vừa cười vừa nói vừa khóc lóc. Sau nhiều năm nghiên cứu, nhiều nhà khoa học đã tập hợp các nguyên nhân lý giải điều đó:
1. Đàn ông thích bóng đá vì... đàn bà không thích bóng đá. Được chứng tỏ mình khác hẳn... tụi bên kia luôn luôn là niềm khao khát thầm kín của đàn ông.
2. Đàn ông thích bóng đá vì hầu như ai cũng đã từng đá bóng. Tuy phần lớn họ chả có năng khiếu gì, các trận đấu ấy chỉ còn dấu vết lờ mờ theo thời gian, nhưng đàn ông nào cũng tự hào là đáng ra họ đã thành một ngôi sao lớn.
3. Đàn ông thích bóng đá do hôm nay rất nhiều cầu thủ bóng đá cực giàu mà không phải... cắp sách đến trường. Bản chất đàn ông đều chán học, và bóng đá là cơ hội hùng hồn cho thấy chả học cũng... tốt như thường.
4. Đàn ông khoái bóng đá do nhiều trận bóng đá diễn ra lúc đêm khuya. Những dịp ra khỏi nhà vào lúc đêm khuya luôn luôn quý báu.
5. Đàn ông thích bóng đá vì trên sân bóng đá hiện nay có nhiều cô gái lúc reo hò thì... nhấc áo lên.
6. Đàn ông thích bóng đá vì bóng đá luôn dễ hiểu hơn so với điện ảnh, ca nhạc hoặc... cải lương. Đặc biệt dễ hiểu hơn so với văn học.
7. Một số đàn ông thích bóng đá nữ do đấy là một trong những cơ hội xem các cô gái mặc quần đùi.
8. Bóng đá có thể thay đổi vào phút cuối cùng. Đàn ông luôn luôn mơ ước được như thế, đặc biệt là trong hôn nhân.
9. Đàn ông luôn luôn mơ đá vào ai đó và tránh được ai đó đá vào mình.
10. Các cầu thủ hôm nay nếu nổi tiếng là mơ ước của các cô gái đẹp. Mà các cô gái đẹp là mơ ước của đàn ông.
11. Đàn ông thích xem bóng đá vì nếu không xem, có thể hỏi đứa bên cạnh mà vẫn biết được kết quả.
12. Khi theo dõi bóng đá, đàn ông nào cũng hạnh phúc khi cảm thấy mình thông minh hơn trọng tài.
13. Trong bóng đá, cái lý bao giờ cũng thuộc về kẻ thắng. Đàn ông rất thích điều này.
14. Bóng đá là môn duy nhất đôi lúc thắng lợi không phải do mình hay, mà do chúng nó đá phản lưới nhà. Đấy là thứ những đàn ông thiếu tự tin hy vọng.
15. Trong bóng đá, cầu thủ đẹp trai chưa chắc đã là cầu thủ giỏi. Mà hầu hết đàn ông trên đời này đều không đẹp trai. Chân lý ấy khiến họ sung sướng.
16. Khi đội nhà thất bại, khán giả có quyền đập phá. Đó là mong ước thầm kín của đàn ông.
17. Khi ghi bàn, cầu thủ được đồng đội thi nhau ôm chầm lấy, mà hầu hết đàn ông đều thích được ôm.
18. Khi xem bóng đá, đàn ông có quyền hát to những bài hát mà mình không thuộc.
19. Khi xem bóng đá, có thể túm cổ đứa ngồi bên cạnh. Khi xem phim hoặc xem ca nhạc chẳng làm được việc này.
20. Khi đi xem bóng đá với bồ nhí, khả năng bị vợ bắt gặp là con số không.
21. Đàn ông thích bóng đá có quyền khinh đứa nào không thích bóng đá. Với hội họa hay kịch nói thì không thể làm thế.
22. Cuối cùng, đàn ông thích bóng đá bởi nếu không thì họ thích gì?
Đọc và ngẫm xem, đúng không nhé.

CHẠY TRƯỜNG!!!

Trong tình hình bà con sôi sục chạy trường cho con, mình cũng tham gia 1 bài cho nó có tụ. Chẳng là con nhí nhà mình gần 3 tuổi rồi, phải đi nhà trẻ thôi. Hồi có ý định cho con đi học, mình hoàn toàn yên tâm vì nhà mình ở trong diện ưu tiên. Phường mình có 2 cái trường mầm non chuẩn cấp thành phố nhá, to đùng, chỉ cần dẫn con qua đường là tới trường – quá tiện. Ngoài ra, phường mình cũng có đến 3 cái trường từ tiểu học đến cấp II, cấp III toàn trường điểm. Quá tuyệt. Ấy thế mà (không dùng từ nhưng cho đỡ nặng nề) nhí nhà mình không có trường nào nhận. Thế mới máu. Ngày có thông báo trường mầm non tuyển sinh, mình tàng tàng vô trường xem thông báo, xem xong té ngửa. Thông báo ghi rõ không có lớp hè cho bé sinh năm 2007 (có cũng không nhận học sinh mới), muốn học lớp mầm phải đợi đến tháng 9 khai giảng khóa mới (số lượng có hạn). Chết thiệt, cái kiểu này thành thất học rồi. Lập tức về nhà mở cuộc họp gia đình. Ông ngoại bảo yên tâm, tao có quen hiệu trưởng, để tao gởi vô, nhà mình cán bộ mà, không có gì phải lo.

Hai ngày sau.

Lại họp gia đình, ông ngoại thông báo, không gởi được vì quy định là quy định không quen biết gì hết. 7 thành viên còn lại vắt óc suy nghĩ ra mọi mối quan hệ để gởi cháu đi học. Sau gần 2giờ bàn bạc, dì út đề nghị, thôi gởi qua quận 5 học đi, quận 8 qua quận 5 cũng gần, cô tư có bạn làm hiệu trưởng trường mầm non chuẩn bên đó. Tia hy vọng lại lóe lên, lại chạy chọt qua nhờ cô tư.

Ba ngày sau.

Alô, tâm hả, ok rồi nhe, mai dẫn nó qua gặp cô hiệu trưởng làm thủ tục nhập học luôn.

Trời, mừng hết lớn.

Ngày dẫn con vô trường nhập học, nỗi mừng vui xen lẫn nỗi lo, nghẹn ngào như tin: “giải phóng miền nam”. Bây giờ mình mới nhận thấy giá trị đích thực của “nhất thân, nhì thế”. Được cô hiệu trưởng dẫn xuống tận lớp, giao nhí tận tay cô bảo mẫu với lời dặn dò ân cần, trời ơi, sướng không thể tả.

Thế là con mình được học trường điểm nhá, hơn hẳn Q8 nhá. Nhưng (bi giờ mới nhưng nè) không phải nói suông vậy đâu nhé, phải biết điều nhé. Hẳn nhiên là mình biết điều, ngày đầu bé đi học, mình khéo léo cho vào balô 2 bao thư bé xinh, ghi rõ tên 2 cô bảo mẫu. Rồi vào trường, nói thật nhỏ nhẹ, khéo léo (kẻo cô tự ái) rằng em gởi bồi dưỡng cho cô chăm cháu cực khổ (diễn đạt vẻ mặt y như đi xưng tội ở nhà thờ ý, cực kỳ hiền và đáng mến). Còn riêng cô hiệu trưởng đã có cô tư lo, tất nhiên chỗ bạn bè không có gì ngoài một bữa ăn và một giỏ trái cây. Dù sao thì thế cũng tốt lắm rồi.

Giờ thì nhí đã đi học được một tuần, tối nay nhà lại có cuộc họp, nội dung là: “nhí sẽ học lớp 1 ở đâu? Q5 hay Q8 dù rằng nhí mới 34 tháng tuổi”. Cuộc chạy đua còn dài hơn chạy đua vũ trang.

Bật mí: “tối qua tình cờ đưọc biết, muốn vào trường của nhí, người thường phải tốn 9 triệu đấy”- May thật!!! phù!! Thật may!!

Thứ Tư, 7 tháng 7, 2010

ĐI HỌC HAY THẬT!

Vậy là lính nhập ngũ đã 1 tuần, theo đánh giá khách quan lẫn chủ quan của ông bà nội ngoại, cô dì chú bác và cả cô giáo thì : bé ngoan, biết nghe lời, không khóc nhè và ăn tốt.
Good! Một bảng đánh giá tình hình tuyệt vời cho những ngày đầu quân ngũ. Mà đã có khen, tất phải có thưởng. Tối qua đã thưởng cho lính nhóc một cây kem Wall tổ chảng. Vấn đề lại nảy sinh, kem thì to mà tay thì bé thế thì tiêu thụ thế nào cho nó thoải mái nhỉ! Nhà quản lý Mẹ tư duy mất 2 giây và giải pháp hoàn hảo ra đời: “ăn kem bằng chén”, cho cây kem vào chén, dằm ra và lính nhóc múc ăn. Giải pháp hoàn hảo, vấn đề còn lại là phần thực hành của lính nhóc. Sau một tuần tiếp thu kỷ luật quân đội, lính nhà ta đòi tự múc ăn. Hà hà, lại thêm một cuộc bức phá ngoạn mục. Không vấn đề, để coi lính nhóc mần ăn thế nào.
Đầu tiên cô nàng múc những miếng chocolate to, kèm kem cứng, cho vào miệng, nhai nhóp nhép (dĩ nhiên để múc thật gọn gàng là việc không tưởng, thế nên quần áo vương đầy kem – không sao, thử nghiệm mà, tốn tí Omo là ổn). Sau khi xơi hết phần kem cứng, phần kem tan chảy múc khó hơn, nên lính ta quăng cái muổng và bưng cả chén húp ngon lành y như đang ăn súp. Làm một hơi cả cây kem vô bụng trọn gói, tốn 5’15”. Kỹ lục tuyệt vời. Tiếc là quản lý mẹ quên ghi lại những khoảng khắc đáng nhớ ấy bằng hình ảnh, thôi thì ghi chép bằng tay đỡ vậy.

Kết luận: đi học hay thật!!!