tag:blogger.com,1999:blog-16898712079377202562024-03-21T07:13:09.567+07:00MAGICIANNếu được chọn giữa làm một vị tiên và một phù thủy, tôi vẫn sẽ chọn là phù thủy vì sao ư?! đơn giản lắm, tôi có thể làm mọi thứ tôi muốn mà không hề có giới hạn giữa thiện và ác. Bạn thì sao?!Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.comBlogger238125tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-81018462291380938212019-10-19T11:24:00.001+07:002019-10-19T11:24:35.584+07:00CHO THANG 10 CỦA TÔI<div style="text-align: justify;">
Một quãng thời gian dài mình không ghi gì cả?! nó quá nhiều sự kiện, mà quan trọng là mình không có thời gian và cảm hứng để viết. Trở lại nơi này, như một chốn bình yên còn sót lại trong tâm hồn nhiều tổn thương của mình. </div>
<div style="text-align: justify;">
Không biết vô tình hay hữu ý, mà mình luôn quay lại chố này vào đúng tháng 10, dịp sinh thần của mình cùng với một trời trống vắng. Tháng 10 năm nay, mưa vẫn nhiều, ảm đạm có phần thất thường và cô độc hơn, kiểu như thời tiết ám cả vào vận mạng vậy. Mình sinh tháng 10, con gái cũng tháng 10, cầu trời những ảm đạm, những đau thương này không vướng vào con gái. </div>
<div style="text-align: justify;">
Mỗi năm qua đi, dù không đòi quà, không háo hức nhưng đến dịp tháng 10 mình lại hồi hộp kỳ lạ, mình mong chờ 1 niềm vui gì đó từ bạn bè, từ ông xã và giờ là từ con gái. Hôm qua, cô gái 12 tuổi đó đã ôm mình thật lâu, thầm thì "sinh nhật này, mẹ muốn quà gì". Chỉ nhiêu đó đủ làm ấm áp tâm hồn cô quạnh vì những va chạm khắc nghiệt của cuộc đời. Mình đã từng giận dỗi với ông trời, sao đặt để mình vào hoàn cảnh nhiều thị phi như vậy, và rồi trong 1 khoảng lặng nào đó, mình nghiệm ra, mình sai rồi. Phải, mình không xinh, mình không giỏi, mình cũng không có nhiều hạnh phúc, niềm vui bên bạn bè. Cả quãng đời thơ ấu là sự cô đơn, bi quan và trống vắng. Thậm chí cả tình yêu gia đình cũng không đặt để vào mình. Giá trị bản thân chỉ được đánh giá qua nỗ lực học tập, đem lại vinh dự sáo rỗng cho ba mẹ, ông bà, cô dì. </div>
<div style="text-align: justify;">
Rồi khi bước chân vào đời, những nỗi lo toan, cơm áo gạo tiền lại bủa vây, gánh nặng của 1 đứa con lớn trong gia đình không cho phép mình sống là chính mình, cho đến khi mình gặp anh. Anh cho mình thấy giá trị của mình, cho mình yêu thương đơn giản nhất. Luôn hôn mình vào mỗi buổi sáng, luôn biết và nấu những món ăn mình thích, luôn động viên an ủi những lúc mình tủi thân nhất. Giờ đây dù bên nhau hơn 10 năm, anh vẫn ngọt ngào như thuở ban đầu, vẫn câu nói luôn làm mình rơi nước mắt "đừng sợ, có anh đây", và giờ điểm tựa đó còn dành cho 1 người nữa "con gái". Dù cuộc sống chưa bao giờ trải đầy hoa hồng, dù đướng đời lắm thị phi và chông gai, mình thật sự hiểu rằng "mình là ngừoi phụ nữ được ông trời ưu ái nhất". Có ai được như mình không? có chồng nấu ăn ngon, thương yêu mỗi ngày, có con gái ngoan ngoãn xinh đẹp học giỏi. Thế nên, dù cuộc sống có nhiều trắc trở hơn nữa, mình vẫn sẽ vượt qua. </div>
<div style="text-align: justify;">
Hôm nay mình tổng kết lại tháng 10 ngọt ngào của mình với món quà yêu thương từ chồng và con, mình thật hạnh phúc, tự tiếp cho mình thêm sức mạnh để đi tới. </div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgHK2WaNOTVlKf4JwAQjQuWb-Mhyphenhyphenl5eNM6PC8XFyBGgBYrayZL8QxhVTDwaepWFlnViMTKD-b7NKkg6sTAcT1kRQCZLlu6JXxRqJGH7BXtg8rgXOQwxhdH56y-nS16ePnGzGfx4ATjla_I/s1600/c0ce11132d09cb579218.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1280" data-original-width="960" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgHK2WaNOTVlKf4JwAQjQuWb-Mhyphenhyphenl5eNM6PC8XFyBGgBYrayZL8QxhVTDwaepWFlnViMTKD-b7NKkg6sTAcT1kRQCZLlu6JXxRqJGH7BXtg8rgXOQwxhdH56y-nS16ePnGzGfx4ATjla_I/s320/c0ce11132d09cb579218.jpg" width="240" /></a></div>
Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-1639676088279733222019-03-06T10:47:00.000+07:002019-03-06T10:47:15.847+07:00CON GÁI TÔI!<div style="text-align: justify;">
Con gái năm nay đã 12 tuổi rồi, ra dáng thiếu nữ và khá ương bướng. Cũng bắt đầu có những suy nghĩ riêng, nhưng chưa bao giờ viết ra hay thể hiện. Đôi khi tôi đọc những dòng tâm tình của vài cô bé đồng trang lứa đăng trên FB - con của những người bạn, tôi có chút chạnh lòng. Mấy cô bé đó mỗi khi được ba mẹ dẫn đi chơi, mua quà hay tham gia hoạt động nào thú vị, đểu chụp ảnh, đăng hình kèm những lời văn khá ngọt ngào, tình cảm. Còn con gái tôi:</div>
<div style="text-align: justify;">
- Không thích chụp ảnh</div>
<div style="text-align: justify;">
- Không thích viết lách</div>
<div style="text-align: justify;">
- Cũng không thích mở FB, ngay cả tâm sự với cô dì cũng không?!</div>
<div style="text-align: justify;">
Con gái tôi chỉ thích hôn, bất kể lúc nào:</div>
<div style="text-align: justify;">
- Mẹ đang đọc báo, con gái học bài, bỏ ngang chạy qua phòng mẹ, hôn 1 cái lên má chỉ vì "con thít hun cho có tinh thần".</div>
<div style="text-align: justify;">
- Ba nấu cho tô mì, đang bưng trên tay, cô ấy chạy lẹ ra, không có bưng phụ, mà hun ba 1 cái "cảm ơn ba"</div>
<div style="text-align: justify;">
- Nằm trên giường hoài không ngủ, ý ới gọi ba mẹ qua phòng, chỉ để hun 1 cái "cho dễ ngủ"</div>
<div style="text-align: justify;">
- Kêu đánh răng đi học, trễ rồi con... cũng có kèm câu "hun miếng đi rồi con đánh răng"</div>
<div style="text-align: justify;">
- Học hoài không nhớ bài, cũng kêu mẹ, cho hun miếng rồi học.</div>
<div style="text-align: justify;">
Riết rồi, chính nó tạo cho tôi suy nghĩ: nụ hôn giải quyết được mọi vấn đề, ngay cả những lúc khó khăn nhất, buồn nhất thì câu thần chú vẫn là:"không sao đâu mẹ, hun cái hết liền"!!!</div>
Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-51481349297878140872019-03-05T11:51:00.002+07:002019-03-05T11:55:33.168+07:00NGƯỜI ĐI QUA ĐỜI TÔI!!!<div style="text-align: justify;">
Nghe lại bài này, thấm ...</div>
<div style="text-align: justify;">
Người đi qua đời tôi ... không nhớ gì sao người!!!</div>
<div style="text-align: center;">
***</div>
<div style="text-align: justify;">
Năm 36 tuổi, nghe lời xúi giục của bạn già, tách ra hùn làm công ty riêng. Làm tour quốc tế - một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ với mình. Ngày về nhậm chức trưởng phòng, khá ngỡ ngàng với dàn nhân viên trẻ, đẹp trai, đẹp gái và cực năng động. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Sau hơn 2 năm cộng tác, làm việc, chơi bời cùng nhau, tôi gần như thay đổi hoàn toàn. Từ một bà sếp nghiêm túc, khô khan trở nên vui vẻ hơn, cởi mở hơn. Tưởng rằng, tất cả đã hòa thành 1 đội chuyên nghiệp và bền vững, hiểu nhau, ăn ý nhau đến từng hơi thở. Cho đến 1 ngày, sự cố xảy ra, Cty tách làm đôi như cuộc ly hôn giữa vợ chồng vua cà phê Trung Nguyên. Những tranh chấp về tiền bạc, quyền lợi vượt lên cả những cảm xúc, tình cảm dành cho nhau trong suốt những năm tháng qua. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi chọn sự im lặng, ra đi với hai bàn tay trắng, giống như lúc ban đầu tôi đến, không những thế, còn mang theo những vết thương lòng không thể hàn gắn. Và rồi bắt đầu mọi thứ từ con số 0. </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Để rồi hôm nay, nơi quán cafe quen thuộc, vô tình gặp lại những gương mặt đó, họ vẫn trẻ, vẫn đẹp vẫn rộn ràng lướt qua tôi, hờ hững như chưa từng quen biết. Trong một khoảng khắc nào đó, trái tim tôi thật sự nhói đau. Tôi không trách người, không trách đời, chỉ trách TÔI!</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
<img alt="Hình ảnh có liên quan" src="https://78.media.tumblr.com/c695a9dcd56177200cdda65db5c697c9/tumblr_o6oyll7TD91t7splro1_1280.jpg" /></div>
Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-11498289574398759682017-09-20T11:18:00.001+07:002017-09-20T11:18:08.376+07:00JOB!!!Tôi đang ngồi trong một căn phòng máy lạnh, bàn làm việc to đùng, máy laptop hiện đại ... đủ chuẩn của 1 nhân viên cần. Cái tôi không có là năng lượng làm việc. Tôi bơi giữa đống công văn, giấy tờ, yêu cầu thuộc diện "bất khả thi" của sếp. Mày mò, tìm hiểu trong khả năng của mình, cũng có thể giải quyết được thôi nhưng sao tôi cứ thấy chán, mơ hồ thế nào.<br />
Tôi có đòi hỏi quá chăng? hay tôi thật sự không giỏi như mọi người nghĩ.<br />
Cần làm gì để vượt qua trạng thái này đây?<br />
HazaiiNitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-60178099023665891122017-02-15T10:11:00.000+07:002017-02-15T10:11:04.251+07:00MỚI!!!<div style="text-align: justify;">
Một ngày, mình nhận ra rằng trên con đường sự nghiệp của mình, không có bạn đồng hành. Những ký ức rộn ràng quay về, nhắc mình nhớ những cột mốc quan trọng.</div>
<div style="text-align: justify;">
Năm 25 tuổi: vào làm lính quèn của một cty danh tiếng. Chả biết gì ngoài một mớ kiến thức hỗn độn thời sinh viên trường du lịch. Mò mẫm, lăn lộn đủ kiểu, tích cóp cho mình một bảng thành tích dày cộp. Nhưng vẫn là lính quèn vì chả dưa hơi ai để được nâng đỡ.</div>
<div style="text-align: justify;">
Năm 29 tuổi: Đu đeo theo sếp ra cty riêng. Lần đầu tiên chạm tới chức danh quản lý. Tự hào rằng đi lên bằng năng lực chứ không phải bằng đầu gối. Tất nhiên cũng vẫn "tự thân vận động".</div>
<div style="text-align: justify;">
Năm 37 tuổi: từ bỏ chức vị trợ lý tổng giám đốc để tập tành kinh doanh riêng hy vọng tích cóp 1 cái gì đó cho bản thân mình. </div>
<div style="text-align: justify;">
Và giờ ở cái tuổi 40: lại 1 lần nữa bắt đầu sự nghiệp với con số 0 tròn trĩnh. </div>
<div style="text-align: justify;">
Trên một quãng đường dài như vậy, mình không có bạn cùng chí hướng, không có người chia sẻ. Có chút gì đó như là sự cô độc. </div>
<div style="text-align: justify;">
Buồn ... vu vơ ... vụn vặt!!!!</div>
Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-67262060690350096462016-11-11T09:36:00.003+07:002016-11-11T09:36:35.379+07:00CON GÁI 9T<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj0cnYllOrlYEbpIp-K_gnpy9rh9jW3jCSzzi1gGmo4Ffyh3hv8JNqsd7qp3KM0G4PhWzoTNq6MRqLDq6MHmgIBjpuWjd9KopbDxRju9ggzr19xS-zBuVzlNXdjNZEOcgBLLPWGoueaKWk/s1600/20161029_134517.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj0cnYllOrlYEbpIp-K_gnpy9rh9jW3jCSzzi1gGmo4Ffyh3hv8JNqsd7qp3KM0G4PhWzoTNq6MRqLDq6MHmgIBjpuWjd9KopbDxRju9ggzr19xS-zBuVzlNXdjNZEOcgBLLPWGoueaKWk/s320/20161029_134517.jpg" width="180" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhaK57dQgUy-KWSSIRvoMs3W9kHliRDX6IxjR3OmHaxcCJ8ABZuAzaL62AMUCWtuluSqBZWbOi7Hp70GXYp0Pl-qm6gpmqGWk-Qd8aaeSsyd61BksFdKzleELdKNAU9aKgVqpxi2TKxzbg/s1600/20161029_134521.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhaK57dQgUy-KWSSIRvoMs3W9kHliRDX6IxjR3OmHaxcCJ8ABZuAzaL62AMUCWtuluSqBZWbOi7Hp70GXYp0Pl-qm6gpmqGWk-Qd8aaeSsyd61BksFdKzleELdKNAU9aKgVqpxi2TKxzbg/s320/20161029_134521.jpg" width="180" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhOv4H90sXTt9ZHg7YSbBiRrlZu0KO_r8tNLcgxqqaR3ARbk8ERNKQrWe55NFMDQ6qMTUiQmJlbT5UXnta7Ut8_F2kycOJUpD-3832_RXTA1OlszEY6K9bqj79zyJ0dVRPqDvjHZlhVZYc/s1600/20161029_134532.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhOv4H90sXTt9ZHg7YSbBiRrlZu0KO_r8tNLcgxqqaR3ARbk8ERNKQrWe55NFMDQ6qMTUiQmJlbT5UXnta7Ut8_F2kycOJUpD-3832_RXTA1OlszEY6K9bqj79zyJ0dVRPqDvjHZlhVZYc/s320/20161029_134532.jpg" width="180" /></a></div>
<br />Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-59860797906865908342016-11-07T08:09:00.002+07:002016-11-07T08:09:25.959+07:00HẠNH PHÚC!!!Kể từ lúc tôi biết nhận thức, hạnh phúc đối với tôi là:<div>
<b>Khi tôi còn bé</b><br /><div>
- Mỗi thứ bảy chờ ông nội sang đón về với mẹ</div>
<div>
- Mỗi cuối năm chờ nhận quà từ ông nội</div>
</div>
<div>
<b>Khi tôi vào đại học</b></div>
<div>
- Hăm hở chạy xe đạp vác đồ về ở với mẹ</div>
<div>
- Háo hức nhận bằng tốt nghiệp loại giỏi</div>
<div>
- Mất ngủ cả đêm vì cái bông hồng vớ vẩn của ai đó ...</div>
<div>
<b>Khi tôi đi làm, hạnh phúc là </b></div>
<div>
- Khi tôi mang tháng lương đầu tiên về cho mẹ</div>
<div>
- Ngồi cười một mình khi đọc thư của người lạ</div>
<div>
- Bán được hàng với giá cao </div>
<div>
- Gói món quà bé xíu cho cô nhóc hàng xóm đem tặng cô </div>
<div>
- Sung sướng khi tìm được việc làm thích hợp, lương tăng 3 lần </div>
<div>
<b>Khi tôi lập gia đình... </b>hạnh phúc chỉ khi có 2 đứa tôi và bây giờ hạnh phúc là con gái bé xíu. </div>
<div>
Hầu hết phần đời hạnh phúc của tôi không có sự hiện diện của Ba.</div>
<div>
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgVkUZpEPekVI0El437o5y0VCNNHqAJrar8hnQ8yUDXAB489ryvQ9dITLq1azMLlHtrgC16GO6oc6I2Pc-XeYFQ0mRjgj95DGTZGJBQn0xFmvfkJmk_zzM59RvqNCGNvxS6A6QqXTE0dsU/s1600/on+thoi.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgVkUZpEPekVI0El437o5y0VCNNHqAJrar8hnQ8yUDXAB489ryvQ9dITLq1azMLlHtrgC16GO6oc6I2Pc-XeYFQ0mRjgj95DGTZGJBQn0xFmvfkJmk_zzM59RvqNCGNvxS6A6QqXTE0dsU/s320/on+thoi.jpg" width="320" /></a></div>
<div>
<br /></div>
Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-87857626699970077472016-10-25T08:22:00.001+07:002016-10-25T08:22:20.667+07:00SINH NHẬT CON GÁI<div style="text-align: justify;">
25.10.2016</div>
<div style="text-align: justify;">
Cách đây 9 năm, một con oắt con chào đời, trong sự mong chờ đầy hào hứng xen lẫn mệt mỏi của cả ba và mẹ. Nó nặng đúng 3kg, đen thui và hét rất to. Rồi nó từ từ lớn, mà không trong mắt ba mẹ nó, nó lớn nhanh quá. Mới hồi nào ẵm nó trên tay chạy rần rần, mà giờ đến cõng nó cũng không muốn nổi (nó lớn nhanh hay tại mình già?). Rồi nó biết đi, biết chạy, biết nói và giờ nó biết lý sự luôn. Nó rất là ma lanh, nó biết ba nó yêu nó vô điều kiện, nó biết nó là cục cưng của ba nó và nó cũng cực kỳ biết cách nhõng nhẽo với ba. Tuy vậy, nó cũng hiểu chuyện và rất tâm lý, hôm nay sinh nhật nó, nó vui sướng nhận quà từ ba và mẹ nó, nó cười thật tươi, dù ba và mẹ nó vừa nói từ chối tổ chức sinh nhật nó trong hôm nay, lý do là ông ngoại bệnh. Yêu cái con lùn đen này quá... <span id="goog_323932451"></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg171LZ-bjWOcEWJq9P-487PC5zlOM2FRiJZeKKJw_wGO_O12CTu-0BAaqT5LF7GUKFl6gQ91LRMykao89ecatTUUIjjtZlBe2Ju5r6GjnDddwuAYBXSW0xU2yVvLqxia4A6fr2k2eLTss/s1600/20160610_205245.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg171LZ-bjWOcEWJq9P-487PC5zlOM2FRiJZeKKJw_wGO_O12CTu-0BAaqT5LF7GUKFl6gQ91LRMykao89ecatTUUIjjtZlBe2Ju5r6GjnDddwuAYBXSW0xU2yVvLqxia4A6fr2k2eLTss/s320/20160610_205245.jpg" width="240" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
Mẹ sẽ không bao giờ để con gái tắt nụ cười trên môi nhé. </div>
<span id="goog_323932450"></span>Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-25646259058529036512016-10-24T14:41:00.000+07:002016-10-24T14:41:54.796+07:00!!!!<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Mình thấy mệt mỏi, cực kỳ mệt mỏi. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Nhiều việc làm mình muốn buông bỏ, đời không như ý, hoàn toàn chính xác. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Mình không muốn làm con có hiếu, cái từ sáo rỗng và đầy rẫy những trách nhiệm vớ vẫn. Nếu cái chết thật sự là một giải thoát, mình mong ông ấy chết đi. Giải thoát cho chính bản thân ông ấy và giải thoát cho cả những người thân còn lại. Một cuộc sống cõi tạm vô dụng, phiền toái thì kéo dài làm gì. Mình không đoán được tương lai, nhưng mình luôn muốn sống có ích, và khi đã thành vô dụng, thì nên biết cách từ bỏ. Cả một đống người chỉ để hầu hạ, lê lếch, vật vờ cho 1 người không có tí giá trị gì, chỉ để được vinh danh hiếu thảo, tiết hạnh khả phong. Xàm xí quá. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Mình hận chính mình, sinh ra trong một gia đình quá nhiều nghiệp. Cả cuộc đời toàn chạy theo hư danh, chả có gì là thực tế. Ai cũng bảo sống vì con, vì gia đình vì những điều tốt đẹp, mấy ai nhìn lại xem chính bản thân mình muốn gì, cần gì và phải tôn trọng cái gì. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Có lẽ người ta nói đúng, gì cũng có nghiệp và duyên. Có duyên mới gặp, có nghiệp mới đeo. Nếu kiếp trước đã tạo nghiệp, kiếp này trả lại, mình chỉ cầu xin ông trời đừng cho con mình vướng vào nghiệp của mình. Mình tạo ra nó vì niềm vui, hạnh phúc chứ không phải vì cái thứ trách nhiệm, nghĩa vụ rẻ tiền ba xu mà người ta hay vinh danh "Hiếu thảo". </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Lòng mình đầy bi phẫn, làm sao để bớt nghiệp đây??? </span></div>
Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-78122164146905456662016-09-21T11:39:00.003+07:002016-09-21T11:39:21.816+07:00HỌC NGOẠI NGỮ ĐỂ LÁM GÌ????<div style="background-color: white; color: #1d2129; font-family: helvetica, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.32px; margin-bottom: 6px;">
</div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="line-height: 19.32px;">Gặp nhiều đứa cháu, đứa em thời nay, thấy sao tụi nhóc giống mình hồi xưa quá, thiếu tự tin trầm trọng. Kể nghe:</span><span style="line-height: 19.32px;"> </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="line-height: 19.32px;">Hồi xưa, học tiếng Anh, bằng này bằng nọ mà không bao giờ dám mở miệng nói một câu. Gặp khách nước ngoài run như cầy sấy, người ta nói mình hiểu mà éo dám trả lời. Hên xui thế nào gặp ngay một ông sếp người nước ngoài, ổng người Đài Loan nói tiếng Anh cũng tạm, ổng đã dạy mình thế này "mày cứ nói đại đi, học ngoại ngữ là để nói chuyện, để giao tiếp, mày đừng quan trọng ngữ pháp, cái quan trọng là mày nói người ta hiểu thì ok, trừ khi mày học để làm phiên dịch hay đọc giấy tờ gì đó. Mày thấy không, tao nói dở mà mày hiểu ý tao, mày mạnh dạn lên. Rồi chốt lại 1 câu "don't be shy ..." thế là nói tá lả, rồi dần dần nhận ra, mình tự tin lúc nào không biết. Dù rằng tiếng Anh của mình vẫn dở ẹt. Mình thấy rằng người Việt học tiếng Anh chậm vì những điều sau:</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="line-height: 19.32px;">- Mắc cỡ, thiếu tự tin => Ngại giao tiếp</span><span style="line-height: 19.32px;"> </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="line-height: 19.32px;">- Sợ bị chê bai, cười cợt</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="line-height: 19.32px;">- Sĩ diện sợ nhận ra điểm yếu => Sợ lòi cái dốt</span><span style="line-height: 19.32px;"> </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="line-height: 19.32px;">Môi trường bắt buộc phải dùng ngoại ngữ hàng ngày, mình đã thấy nhiều trường hợp khiến mình phải thay đổi suy nghĩ. Nhiều người nói tiếng Anh không hay, thậm chí là sai phát âm nhưng họ vẫn nắm được những vị trí rất cao trong ngành dịch vụ vì họ tự tin và luôn học hỏi. Nếu họ phát âm sai, người bản xứ sẽ vui vẻ chỉnh lại. Nhẹ nhàng, tôn trọng.</span><span style="line-height: 19.32px;"> </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="line-height: 19.32px;">Người Việt mình có cái tính rất xấu là hay cười đồng nghiệp, dè bỉu, chê bai điểm yếu của nhau, ít khi nào thấy giúp đỡ chân thành vì vậy đã dốt là dấu luôn.</span><span style="line-height: 19.32px;"> </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="line-height: 19.32px;">Chốt lại, học ngoại ngữ là để giao tiếp chứ không phải để đi làm giáo sư, nên ... (mấy bạn tự tìm ra giải pháp cho mình đi, nói nhiều mệt)...</span></div>
<br />
<div style="background-color: white; color: #1d2129; display: inline; font-family: helvetica, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.32px; margin-top: 6px;">
</div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="line-height: 19.32px;">P/s: vẫn đang chuyên cần học ngoại ngữ, mặc dù học vẫn dốt. hehe</span></div>
Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-10935603508017763092015-09-13T23:04:00.001+07:002015-09-13T23:04:17.746+07:00MƯA ĐÊM!!!<div class="MsoNormal">
Mưa đêm … sài gòn lại mưa đêm, bóng đèn heo hắt, vàng vọt dưới
những hạt mưa. Lâu rồi, không có cái cảm giác trống trải như bây giờ.. chợt thấy
mình nhiều hoài niệm. </div>
<div class="MsoNormal">
Mưa ngày xưa, rơi rỉ rả trên mái ngói rêu phong, se se lạnh
trong từng cơn gió nhẹ, quyện cùng hương vị của đất, của cỏ, của cây làm tâm hồn
thật thư thái. </div>
<div class="MsoNormal">
Mưa ngày xưa, có hơi ấm của bàn tay, của những cái xiết nhẹ
nồng nàn hạnh phúc. </div>
<div class="MsoNormal">
Mưa ngày xưa cũng có những đắng cay, những vị mặn chát của
nước mắt chia ly …</div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 0.0001pt; text-align: center;">
***</div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;">
Tôi đã có một
chiều lang thang trên phố, </div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;">
Chợt nhận ra
rằng, trong vô định ta không biết về đâu. </div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;">
Những nẻo đường
dường như ngút ngát, không bến bờ và không cả lối đi.</div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;">
Một chiếc lá
vô tình rơi trên tóc, cơn gió nào hờ hững đến bên tôi</div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;">
Để ký ức bay
qua miền dĩ vãng, rồi êm đềm lạc lối giữa hồn ai</div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;">
Tôi đã thấy
bao tình nhân trẻ</div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;">
Tay trong
tay vội vã tránh cơn mưa</div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;">
Ánh mắt ấy,
ngày xưa tôi cũng có</div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;">
Nụ cười nào
như vỡ vụn giữa không gian</div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;">
Những ký ức
đi qua miền tối sáng</div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;">
Cứ chập chờn
như những ánh sao đêm</div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;">
Đễ lại tôi lạc
loài trong nhung nhớ </div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;">
Những mảnh đời,
những hạnh phúc đã trôi xa … </div>
Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-21619446275816242702015-09-11T15:22:00.001+07:002015-09-11T15:22:53.938+07:00BÓC LỘT TIỀN HỌC SINH!!!<span style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.800000190734863px;">Con gái mình đang học lớp 2 tại một trường điểm của Quận 5 (học đúng tuyến chứ chẳng chạy trường gì cả). Hết năm lớp 1 qua năm lớp 2, mình dần quen với những phong trào thi đua của nhà trường. Rồi một ngày, rảnh rỗi, mình xem lại những phong trào đó, chợt nhận ra mình đang tiếp tay bóc lột con mình.</span><br />
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.800000190734863px;">
</div>
<div style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.800000190734863px;">
1.<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;"> </span>Phong trào trích tiền ăn sáng giúp đỡ bạn nghèo. Thoạt nghe thì có vẻ rất nhân văn, chia sẽ giúp đỡ bạn nghèo, tập cho các bé có lòng nhân ái. Nhưng ngẫm lại thì phong trào đó giống như một cái áo cà sa khoát lên mình 1 con quỷ. Học sinh tiểu học, đa phần phụ huynh ít khi cho tiền, thường ăn sáng tại nhà rồi đi học. Một số phụ huynh cho các con vài đồng lẻ 5-10.000 mua quà vặt. Đó là con nhà khá giả, còn con nhà bình dân thì ba mẹ cho tiền ăn sáng luôn, mà cũng rất còm cõi. Vậy thì học sinh lấy tiền đâu mà bỏ heo đất mỗi ngày. Có phải là các con phải nhịn quà vặt, nhịn ăn sáng để bỏ ống heo cho có phong trào. Rồi thì giáo viên ghi là tùy lòng hảo tâm, nhưng thử hỏi có bé nào dám không bỏ ống heo không? Bạn bỏ ống mà mình không bỏ thì bạn cười, cô nhắc nhở, có khi còn bị chọc quê. Và hậu quả là bé không đủ tiền ăn sáng, có khi nhịn luôn rồi thì ốm, rồi ba mẹ lại phải chăm sóc sức khỏe. Bé không có tiền mua quà thì mè nheo ba mẹ cho có tiền để đóng.. Chính con gái mình còn hỏi “mẹ ơi, bộ bạn nghèo khổ lắm hả? Sao lúc nào cũng phải cho tiền bạn nghèo? Mình phải nuôi bạn nghèo hả mẹ? Bộ bạn nghèo không có ba má nuôi hả mẹ? Lớp con có bạn nộp tiền xong bị xỉu đó mẹ, tại không có tiền ăn sáng. ..v ...v. Vô hình chung làm hình ảnh giúp đỡ bạn nghèo thành một hành động vô cùng phản cảm, và có phải chăng chính nhà trường đang vô tình cướp đoạt tiền quà của các bé.</div>
<div style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.800000190734863px;">
2.<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;"> </span>Hồi xưa, thời mình đi học, cũng có phong trào ủng hộ các chú bộ đội bằng các hình thức cực kỳ dễ thương như viết thư, làm thơ tả, vẽ tranh về bé và các chú bộ đội... chủ yếu là ủng hộ tin thần các chú. Lúc đấy hình ảnh các chú bộ bội mới oai phong làm sao, cao thượng làm sao. Giờ thì vẫn phong trào ấy nhưng được thay thế bằng các vật phẩm cụ thể như: xà bông, bàn chải + kem đánh răng, khăn tắm ... nói chung là các nhu yếu phẩm. Tội nghiệp, chú bộ đội giờ chắc nghèo lắm, phải đi xin viện trợ từ các cháu thiếu nhi mà tờ tiền 2.000 có khi còn chưa biết giá trị. Mình nhìn cái thông báo ghi rất rõ “phụ huynh cho các bé các vật phẩm ... để ủng hộ chú bộ đội theo phong trào em yêu chú bộ đội của phòng GDDT...” thấy sao mà mỉa mai quá. Chẳng thà ghi là phụ huynh giúp đỡ ủng hộ còn thấy hợp lý, đàng này ... trẻ con mà. Ủa, như vậy nhà nước đâu cần nuôi bộ đội làm gì, trẻ con nó cũng nuôi được rồi, vậy thu thuế dân làm chi. Lại thêm 1 hành động làm méo mó 1 hình ảnh đẹp bằng sức mạnh đồng tiền.</div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.800000190734863px;">
Mà hình như bây giờ cái gì cũng được quy ra tiền. Đầu năm con đi học đã có thêm quỹ tình thương ủng hộ học sinh nghèo dành cho phụ huynh đóng, giữa năm lại có thêm chuyện ủng hộ tiền cho bạn nghèo ăn tết, rồi còn quỹ khuyến học dành cho học sinh hoàn cảnh khó khăn.... Vậy làm học sinh nghèo sướng he, lúc nào cũng được ưu tiên, cứ đà này thành phố chúng ta sẽ xóa sạch hộ nghèo và học sinh nghèo. Ngoài ra, sở an sinh XH cũng khỏe, khỏi lo lắng nhiều vì đã có các bé cùng các bật phụ huynh cùng góp sức xóa nghèo. </div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; color: #222222; font-family: arial, sans-serif; font-size: 12.800000190734863px;">
Cày cuốc cật lực cho con đi học, vẻ vang đâu chưa thấy, chỉ thấy các con lèm bèm “mẹ (ba) phải cho tiền con giúp bạn nghèo” ... nhân ái quá.</div>
Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-34830348529353933462015-09-04T10:13:00.000+07:002015-09-04T10:13:20.485+07:00VIẾT VỀ MẸ!!!<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Viết về mẹ... đó là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến, cũng như chưa bao giờ
thích viết mặc dù tôi có thể tự xem như mình là một nhà văn ... nghiệp dư. <o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi không biết phải viết về tình cảm đó như thế nào bởi tôi chưa từng cảm
thụ rõ ràng tình yêu của mẹ dành cho tôi kể từ khi tôi được sinh ra đời. Tôi
không sống cùng ba mẹ trong một khoảng thời gian khá dài. Chính xác là khi tôi
năm tuổi, tôi được chuyển sang ở cùng với các cô vì lý do rất chính đáng “đi học
cho gần trường”, bởi nhà nội rất xa và không có ai đưa đón. Mặc dù các cô đều rất
thương và chăm chút cho tôi nhiều. Mỗi tối, có cô Út dạy cho học, mỗi sáng có
chú đưa đi học, có cả gia sư dạy thêm những môn yếu và thậm chí, mãi đến năm
tôi tốt nghiệp trung học, tôi vẫn chưa biết ủi quần áo ra sao ... Nhiệm vụ duy
nhất của tôi là học và học, thế nên tôi không được phép đi chơi, không giao du
bạn bè. Niềm vui và sự háo hức của tôi chỉ thực sự bắt đầu vào ngày thứ bảy. Đó
là ngày mà tôi được ba hay ông nội đón về với mẹ. Nhưng tôi cũng không hẳn là
nhớ mẹ nữa, tôi thích về nhà nội vì nhà nội có vườn cây, có đủ trò chơi mà ông
nội bày cho chơi, và quan trọng là không bị cô nào la rầy hết. Việc đầu tiên
khi tôi về nhà nội là chạy ù vào thưa mẹ, ôm mẹ ... rồi hết. Không phải vì mẹ hờ
hững với tôi mà vì mẹ quá nhiều việc, mẹ phải nấu cơm, giặt quần áo, cho heo
ăn, sàn cám ...có khi mẹ làm đến tối mịt. Trong cái đầu bé xíu của tôi, tôi
không hiểu sao mẹ nhiều việc vậy, mà việc nào cũng lâu thế nên cách giúp mẹ duy
nhất (theo yêu cầu của mẹ) là đi chơi, đừng quấy rầy. Rồi chơi mãi đến khi mệt,
chạy ù vô bếp, mẹ làm cho một ly cam, cho cái bánh xong lại chạy ra chơi tiếp. <o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Cứ như vậy, cho đến năm tôi vào đại học, tôi đã có thể chạy xe một mình về
nhà nội, thăm mẹ. Vì vậy, tôi được phép của nội, dọn về ở cùng mẹ. Khỏi phải
nói tôi mừng đến mức nào, tôi hăm hở gom đồ, không đợi đến ngày cuối tuần nữa,
mà đi luôn trong buổi chiều. Tôi có phòng riêng, có một không gian riêng và
quan trọng là tôi được ở bên mẹ. Nói nghe có vẻ tình cảm, mà thật ra là vì muốn
thoát khỏi sự quản lý gắt gao của bà nội (quên nói, kể từ khi ông nội mất, bà
qua ở với mấy cô, còn ba mẹ ở riêng). <o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Mẹ có một tiệm tạp hóa nho nhỏ, mỗi thứ bảy, tôi có nhiệm vụ đi lấy hàng, định
giá và trưng bày vô tủ kiếng. Mẹ vẫn bận rộn với hàng núi công việc không tên của
mình, ba vẫn cặm cụi đi làm, đi công tác. Mỗi người một việc, thỉnh thoảng, ba
mẹ cũng hỏi thăm đại khái con học hành ra sao, cần đóng tiền hay mua gì
không... Sống với mẹ rồi, tôi phần nào hiểu được sự cực nhọc của mẹ, có lẽ
chính những va chạm của cuộc sống đã làm mẹ thay đổi, mẹ nóng tính hơn, hay cáu
gắt và quát tháo. Tuổi trẻ với cái thói
tự ái, pha đỏng đảnh cao ngút trời, tôi phản ứng khá gây gắt mỗi khi mẹ rầy la,
mẹ trong tôi là điều gì đó thiệt là phiền hà, cổ hũ và không bao giờ chịu lắng
nghe hay hiểu ý tôi. Đến một ngày, một việc nhỏ thôi, đã cho tôi có cái nhìn
khác về mẹ. <o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: center;">
***<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi thi xong môn cuối, kết quả khá tốt, tâm trạng hưng phần, tôi dự định sẽ
kể cho mẹ nghe, nhưng khi về đến nhà, tôi thấy đèn không mở, dù đã 6 giờ tối,
cũng lạ, thường giờ này mẹ đã lên đèn, nấu cơm rồi. Nhìn quanh không thấy mẹ,
tôi vào tận sân sau và mẹ đang ngồi lặng lẽ trong một góc, không hay tôi về.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
</div>
<ul>
<li><span style="font-family: Symbol; text-indent: -18pt;"><span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;"> </span></span><i style="text-indent: -18pt;">Mẹ con mới đi học về, mẹ sao vậy?</i></li>
<li><i style="text-indent: -18pt;">Ờ!! (ánh mắt mẹ nhìn xa xăm, ngân ngấn nước)</i></li>
<li><i style="text-indent: -18pt;">Có chuyện gì hả mẹ?</i></li>
<li><i style="text-indent: -18pt;">Ba mẹ mới gây lộn... ba nói mẹ ngu quá...</i></li>
</ul>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi nghe mẹ tâm sự. Ba mẹ chênh lệch trình độ
quá, mẹ mới học hết lớp năm còn ba đã là cử nhân chính trị cao cấp. Nhiều khi mẹ
muốn chia sẽ với ba, ba nói cao siêu quá, mẹ không hiểu vậy rồi dần dần, ba
không muốn nói nữa, mà hễ nói ra bao giờ cũng có câu “nói hoài không hiểu, ngu
quá”.<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Đó cũng là lần đầu tiên tôi cảm nhận thế nào là tình thương của tôi dành
cho mẹ, cũng như lần đầu tiên trong đời tôi giận ba. <o:p></o:p></div>
<div class="MsoListParagraph" style="mso-list: l0 level1 lfo2; text-align: justify; text-indent: -18.0pt;">
</div>
<ul>
<li><i style="text-indent: -18pt;"> Mẹ biết mẹ học không cao, bởi vậy mẹ ráng hết sức
để tụi con được đi học cho bằng người ta, đừng có như mẹ, bị người ta coi thường,
rồi mai này con có chồng, nhà chồng không coi khinh con được...</i></li>
</ul>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Rồi mẹ chậm rãi kể tôi nghe những nỗi tủi hờn của mẹ từ khi lấy ba, những lần
cãi nhau gây gắt, mẹ giận dữ dắt tôi bỏ đi thậm chí thề không bao giờ quay lại
nhưng chỉ vì một câu nói của ông nội mà mẹ đã thay đổi <i>“con dẫn con của con đi rồi, tương lai nó sẽ ra sao? Có được ăn học đủ
đầy như bây giờ không??”.</i> Mẹ chịu đựng sự khó tính của bà nội, sự hờ hững của
ba chỉ để tôi có được ngày hôm nay. Đã có lúc tôi thầm cảm ơn mẹ, sự hy sinh của
mẹ thật vỹ đại, nhưng một cái nhìn khác, tôi cảm thấy sao mẹ nhu nhược quá, sao
mẹ lại có thể cam chịu như vậy, mẹ cần phải có chính kiến của mình có hạnh phúc
thật sự của mình chứ, rồi tôi chuyển từ yêu thương sang giận dữ, lấy hết can đảm
nói thẳng với ba rằng: <i>“con không thích
ba nói mẹ như vậy, có ngu gì thì cũng là người sinh ra con, nuôi con ăn học và
là vợ của ba”</i>. <b>Năm đó tôi hai mươi tuổi.</b><o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: center;">
***<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi lập gia đình, có con và cảm nhận về mẹ chuyển sang một cấp độ khác, một
góc nhìn khác. Tôi không thích những bài hát, nhưng lời ca tụng về mẹ bởi tôi
thấy điều đó giống như một sự kể công, một sự ghi nhớ công đức sáo rỗng. Với
tôi, có con là niềm vui, là sự mong chờ của chính bản thân mình, chăm sóc,
thương yêu con là chuyện hiển nhiên chả có gì là to tác. Tôi không có quan điểm
sinh con để nhờ vả khi về già, cũng không có ý định sinh con để sau này nó nuôi
lại. Tôi cực kỳ ghét cái lối nghĩ thiển cận đó, thế mà không hiểu sao, quanh
tôi nhan nhản những con người hiện đại lại giữ nguyên cái suy nghĩ lỗi thời, lạc
hậu như vậy. Nói thế không có nghĩa là tôi khó chịu với việc con cái chăm sóc
ba mẹ. Đó là điều hiển nhiên giữa việc cho và nhận. Tôi thích xem đó là niềm
vui hơn là nghĩa vụ và trách nhiệm. Mỗi khi tôi mua tặng mẹ một món quà, tôi thấy
mình vui và tôi nghĩ người nhận hẳn sẽ cũng vui. Mỗi khi tôi hỏi thăm mẹ, tôi
thấy mình hạnh phúc và tôi nghĩ, mẹ cũng sẽ hạnh phúc như thế. Cũng giống như
khi tôi mua quà cho con gái, nó thích thú cười nhăn nhở, tôi cũng cười. Giống
như khi tôi kể cho nó nghe chuyện linh tinh, nó yên lặng lắng nghe và bình luận
vài câu chả ăn nhập gì, tôi thấy sung sướng. Nói theo thuyết nhân quả là cho gì
nhận đó, khi cho niềm vui, ta sẽ nhận lại niềm vui, khi cho đi khổ đau, ta cũng
sẽ nhận lại khổ đau.... <b>Năm đó tôi ba mươi tuổi.</b><o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: center;">
***<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
</div>
<ul>
<li><i>Mẹ thở dốc từng hơi, ngồi bệt xuống sàn nhà.</i></li>
<li><span style="text-indent: -18pt;"><i>Lau có chút
xíu mà mệt quá.</i></span></li>
<li><span style="text-indent: -18pt;"><i>Để tí con lau
cho</i></span></li>
<li><span style="text-indent: -18pt;"><i>Thôi, mày lo
cho con mày đi, mẹ có mua con tôm bự lắm, làm cái gì cho nó ăn, tao thấy nó ốm
rồi.</i></span></li>
<li><span style="text-indent: -18pt;"><i>Nó ốm đâu mà ốm,
tại nó cao lên, mẹ thấy vậy thôi hà</i></span></li>
<li><span style="text-indent: -18pt;"><i>Không, nó ốm
thiệt, cái tay nó nhỏ xíu. Với lại nó đen thui, mà nó khoái ăn đồ tây quá, mẹ
không biết nấu cho nó ăn. Nên đợi mày dìa nấu.</i></span></li>
</ul>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<o:p></o:p></div>
<div class="MsoListParagraphCxSpFirst" style="mso-list: l0 level1 lfo2; text-align: justify; text-indent: -18.0pt;">
<o:p></o:p></div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="mso-list: l0 level1 lfo2; text-align: justify; text-indent: -18.0pt;">
<o:p></o:p></div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="mso-list: l0 level1 lfo2; text-align: justify; text-indent: -18.0pt;">
<o:p></o:p></div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="mso-list: l0 level1 lfo2; text-align: justify; text-indent: -18.0pt;">
<o:p></o:p></div>
<div class="MsoListParagraphCxSpLast" style="mso-list: l0 level1 lfo2; text-align: justify; text-indent: -18.0pt;">
<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Mẹ vẫn vậy, vẫn càm ràm, nói nhiều và ca cẩm đủ thứ trên trời dưới đất. Đôi
khi cách mẹ quan tâm khá độc tài và quân phiệt, kiểu như “tao nói đúng là nó
đúng”, nhưng dù kiểu nào thì cũng thể hiện sự quan tâm để cho tôi có được những
thứ tốt nhất, những điều hay ho nhất – theo quan điểm và cách nghĩ của mẹ. Đổi
lại, tôi chấp nhận và gật gù vẻ đồng tình, không tranh luận. Điều mà khi tôi
20, thậm chí 30 tôi không cách nào làm được. Tôi hiểu và thương mẹ theo một
cách khác, không vồn vã, không khoe khoang, không chỉ trích. Chỉ đơn giản là mẹ
cần lắng nghe...<o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<b>Bây giờ tôi gần bốn mươi</b>. <o:p></o:p></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: center;">
***<o:p></o:p></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
Tôi viết những dòng này, chỉ để ghi nhớ những cột mốc thời gian quan trọng
có mẹ trong đời tôi. Chỉ để nhớ rằng,
tôi có một người mẹ luôn quan tâm đến tôi theo một cách riêng mà không phải người
mẹ nào cũng có thể làm được. <o:p></o:p></div>
Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-63710093327475581162015-08-25T23:28:00.004+07:002015-08-25T23:28:39.896+07:00CAFE BUỒN!!!<div class="MsoListParagraphCxSpFirst" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Hey, đến sớm vậy cậu??</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Lâu không hẹn anh, nên đến sớm chờ mà. Uống gì
anh? Café pha sẵn, ngọt như cũ ha?</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Chà chú mày còn nhớ gu của anh hả? tốt</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Nhớ chứ, mới có ba năm mà anh. Với lại em coi
như anh hai trong nhà, tí xíu chuyện không nhớ coi sao được.</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Ờ, giờ sao rồi, hẹn anh có việc gì?</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Không có gì, lâu rồi không lên Sài gòn, với lại
em chỉ có mình anh, nên lên đây phải gọi anh chứ sao. Em cũng thường anh.</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Quán café sao rồi, đông khách hông? Cậu lên đây
rồi ai coi quán, bạn gái hả? hay là lên mời tui đám cưới.</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpLast" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Cưới gì anh ơi, em chia tay gần 3 tháng rồi.
Quán cũng dẹp luôn vì hông ai coi. Em tính nghỉ lấy lại tinh thần rồi từ từ tìm
việc sau.</div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 7.2pt 0cm; text-align: justify;">
Câu chuyện
cứ như thế diễn ra chậm chạp, rỉ rả như những giọt café đặc quánh … Trí kể tôi
nghe về quãng thời gian qua bằng giọng trầm trầm, đều đều pha lẫn đắng cay.</div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="margin: 7.2pt 0cm; text-align: center;">
***</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpFirst" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Em gái ơi, đừng có bẻ sen, nó đang ra búp, bẻ uổng
lắm – giọng Trí như van lơn, đau lòng nhìn đám sen bị mấy cô gái trẻ quần thảo
tơi tả</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Dạ, em định bẻ vài bông dìa ướp trà cho ba uống.
Cho em xin vài bông thôi anh – giọng một cô gái nhỏ nhẹ.</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Nếu vậy thì em đừng có bứt làm gì, mơi anh ướp
cho vài trăm trà, không lấy tiền đâu.</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpLast" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Thiệt hả anh, cám ơn anh nhe, anh tốt quá.</div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 7.2pt 0cm; text-align: justify; text-indent: 18pt;">
Vậy là Trí quen Thương, cô gái miền tây, tận Sa Đét, có cái nụ cười
tươi chết người. Rồi cũng như bao người trẻ tuổi yêu nhau, họ cũng có như ước
mơ về mái ấm tương lai. Và rồi cũng như bao đôi tình nhân chân chất khác, họ
cũng phải xoay vần với cơm áo gạo tiền. Nhà Trí và Thương đều là nhà nông,
nhưng cả hai đều được ba mẹ cho ăn học, vì vậy, họ muốn tự tay xây dựng nên mái
ấm của mình. Trí đã bàn với Thương, anh sẽ lên thành phố, làm việc vài năm, kiếm
ít tiền làm vốn. Còn Thương tiếp tục học cho xong đại học ở Cần Thơ, rồi tìm việc
làm. Trí sẽ cùng Thương mở một quán café nho nhỏ, rồi sẽ mở ra kinh doanh thêm
gì đó. Và với niềm tin vào tương lai
tươi sáng đó, Trí hăm hở vác ba lô lên Sài gòn, lao vào vòng xoáy của mưu sinh
hòng thực hiện lời hứa với Thương. </div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 7.2pt 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
Nhưng mọi nỗ lực không mệt mỏi của Trí cũng không thể nào vượt qua được
những khắc nghiệt nơi đô thành hoa lệ. Đi mòn hết đôi giày, mà Trí vẫn không
tài nào tìm một việc làm cho đàng hoàng, hợp với chuyên ngành hướng dẫn viên của
mình. Trí làm đủ mọi việc, từ giữ xe, cho đến giao hàng, tiếp thị, bưng bàn… và
rồi dừng chân là một nhân viên sai vặt của một công ty nhỏ ngay trung tâm thành
phố. Trí cần mẫn như vậy cho đến ngày
anh gặp Huỳnh – giám đốc của một công ty cơ khí. Sau vài lần ra vào công ty của
Trí, xã giao tượng trưng, Huỳnh nhận ra Trí có một ưu điểm, đó là tính chân thực,
rất hợp với vị trí thu mua còn trống trong công ty của anh. Vậy là Trí về đầu
quân cho Huỳnh. Huỳnh quả là không nhìn lầm người, Trí làm tốt hơn cả mong đợi.
Điều gì cũng chỉnh chu, chưa hề làm mất lòng đối tác cũng như đồng nghiệp. </div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 7.2pt 0cm; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
Công việc ổn định, lương cao, Trí chẳng những có thể lo cho bản thân,
mà còn lo luôn học phí của Thương những năm cuối. Trong tâm khảm của Trí,
Thương luôn hiện hữu là tình yêu, là người vợ và là mục tiêu phấn đấu của Trí.
Những chiều cuối tuần, không ngại cả trăm cây số, Trí luôn vượt đường xa để về
bên Thương. Đôi khi chỉ để nhìn Thương, nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, yên lặng
nhìn đầm sen mướt mát, thấy lòng thật bình yên. </div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 7.2pt 0cm; text-align: justify;">
Những tưởng,
con đường hoạn lộ của Trí mở ra từ đấy, khi ban giám đốc có dự định cất nhắc
Trí lên thay thế trưởng phòng sắp nghỉ hưu thì một biến cố đã thay đổi hoàn
toàn cuộc đời Trí. Một ngày, Trí lên phòng của Huỳnh, run run nộp lên bàn tờ giấy
xin nghỉ việc.</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpFirst" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Thế này là sao hả cậu? – Huỳnh nhíu mày đọc lướt
qua tờ đơn</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Dạ, em xin phép anh cho em cuối tháng nghỉ việc,
em về quê có chuyện </div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Ba hay mẹ bịnh à? Cần anh giúp gì hông? Cứ nói
thẳng, đừng ngại</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Dạ không, việc riêng của em, không phải ba mẹ -
Trí ấp úng, không biết nói sao</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Vậy việc gì, chú nói thẳng anh nghe, nếu không
có lý do chính đáng, anh không duyệt</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Bạn gái em bị tai nạn, xe đụng gãy chân. Đi lại
khó khăn quá, giờ cô ấy lại đang ôn thi tốt nghiệp đại học, em muốn về lo cô ấy.
Chứ nhà neo người, không có ai chở cô ấy tới lui</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Ah, cái cô đẹp đẹp lần trước anh về chú giới thiệu
phải hông?</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Dạ</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Chú định nghỉ bao lâu? </div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Dạ em cũng không biết nữa, chắc nghỉ luôn, chứ
nghỉ tầm một hai tháng, chắc mấy anh ở trên không chịu đâu.</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Chú suy nghĩ kỹ chưa? Vì theo như anh biết thì
nhà cô ấy không đến nỗi nào, còn có anh trai mà. Giờ chú đang có việc làm ổn định,
vị trí đó nhiều người muốn lắm. Chú nghỉ rồi thì sống sao? Chuyển công tác về
dưới luôn ha?!</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Dạ, em nghĩ kỹ rồi anh. Em cũng tiếc lắm, nhưng
mà em không có chọn lựa nào khác. Anh thông cảm dùm em. </div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Trước giờ, tình cảm anh dành cho chú thế nào,
chú tự biết. Anh chỉ khuyên chú một điều, làm gì cũng suy nghĩ cho kỹ, biết cân
phân nặng nhẹ, để có gì khỏi hối tiếc. Riêng chuyện tình cảm của chú, tuy rằng
anh chỉ gặp bạn gái chú vài lần, nhưng anh thấy cô đó có gì đó không có thiệt
lòng. Anh lo chuyện của chú sẽ không tới đâu. Anh vẫn mong rằng anh đã nghĩ
sai, để chú thật sự có hạnh phúc. Anh cho chú ba ngày để suy nghĩ, nếu vẫn
cương quyết nghỉ, thì anh duyệt. </div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Dạ, em cũng nghĩ hết cả tuần rồi, hôm nay em mới
dám nộp đơn cho anh. Nên anh không cần chờ em ba ngày nữa đâu anh, em quyết định
rồi. Em rất cám ơn anh đã coi trọng, giúp đỡ em trong thời gian qua… vì vậy em
.. </div>
<div class="MsoListParagraphCxSpLast" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Thôi khỏi trăng sao gì … Huỳnh cắt ngang lời của
Trí. Chú quyết rồi thì anh duyệt. Chúc chú thật sự hạnh phúc</div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 7.2pt 0cm; text-align: justify;">
Rồi cũng
như khi ra đi, Trí hăm hở cuốn gói về Sa Đét với tất cả tình yêu của mình. Trí
chăm sóc Thương thật cẩn thận, đưa đi học, đón về. Rồi với số vốn nho nhỏ tích
cóp sau hai năm làm việc miệt mài, Trí mở cho Thương một quán café nho nhỏ. Còn
Trí, thì xin vào làm hướng dẫn viên của một hãng lữ hành nội địa. </div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="margin: 7.2pt 0cm; text-align: center;">
***</div>
<div class="MsoListParagraph" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Vậy ổn rồi, cưới là ok? Sao tự nhiên chia tay? </div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 7.2pt 0cm; text-align: justify;">
Huỳnh lên
tiếng sau gần năm phút im lặng của Trí</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpFirst" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Em cũng nghĩ là sẽ cưới thôi, cho đến một lần,
em đi công tác sáu ngày. Khi về, em thấy thái độ cô ấy khác khác. Cổ lãng tránh em,
không còn vui như những lần trước, ngay cả điện thoại, cũng không cho em cầm.
Em vẫn cho rằng tại mình đi nhiều nên cổ giận nên ráng làm cho cổ vui. Mà làm gì
cổ cũng bực mình, càm ràm em.</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpLast" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Chà, căng à</div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 7.2pt 0cm; text-align: justify;">
Rít một
hơi thuốc, Trí thong thả tiếp lời</div>
<div class="MsoListParagraph" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Rồi một buổi chiều, cô ấy nhắn cho em một tin nhắn,
chỉ có một câu “mình chia tay đi anh, em thấy không hợp với anh”. Vậy thôi đó,
em gọi thì cổ không nghe máy, tới nhà thi không gặp. Nhất định tránh mặt em. Em
thiệt tình không biết mình sai chỗ nào? Hay có gì không làm cổ vừa lòng mà cổ nở
đối xử với em như vậy. Em đau lắm anh …</div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 7.2pt 0cm; text-align: justify;">
Nói rồi,
Trí lại im lặng, Huỳnh cũng im lặng, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Trí. Như chỉ cần
có thế, Trí khóc rưng rức như một đứa trẻ. Có lẽ, nỗi đau quá lớn, Trí đã phải
dồn nén rất lâu giờ chỉ chờ có dịp là tràn dâng mạnh mẽ. Trong nước mắt, Trí khẽ
khàng:</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpFirst" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Cô ấy là tất cả đối với em, là niềm tin là mục
tiêu phấn đấu của em. Có những lần mệt mỏi, tưởng chừng như bỏ cuộc, em lại
nghĩ về cô ấy, về ước mơ của tụi em, em lại thấy mình mạnh mẽ. Vì cô ấy, em hy
sinh tất cả, làm tất cả … mà sao cô ấy nỡ bỏ em. Có phải em ngu lắm không anh?</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Anh không phải là chuyên gia phân tích, cũng
không biết nói lời an ủi, anh hiểu chú đang rất đau khổ, thôi thì khóc được cứ
khóc, nhưng chỉ một lần này thôi. Nước mắt đàn ông quý lắm, đừng tùy tiện sử dụng.
</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Em đã tự hỏi mình rất nhiều lần, đã hút hết 3
gói thuốc trong một đêm, vẫn không hiểu tại sao? </div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Tình yêu khi đã hết, thì nó sẽ ra đi, níu kéo vẫn
không được gì đâu. Tìm hiểu lý do để làm gì, khi mà kiểu gì thì cũng chỉ có một
kết quả. Hợp rồi tan, là lẽ thường tình. Chỉ là con người có biết chấp nhận hay
không thôi. Giống như tái ông mất ngựa vậy, kết thúc chuyện này, sẽ là mở đầu
cho chuyện mới. Chia tay cô ấy, không hẳn là một điều xấu, biết đâu đó là cơ hội,
để chú tìm được một người tốt hơn. </div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Từng tuổi này rồi, em hiểu đạo lý đó chứ, nhưng
em vẫn không chấp nhận được, em đã vì cô ấy rất nhiều, sao cô ấy lại có thể phũ
phàng từ bỏ em như vậy.</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Chú đã nghe qua câu “thi ân bất cầu báo” chưa?,
chú đang nghĩ là chú có ơn, và cô ấy cần báo đáp à?! Tình yêu không bao giờ có
sự công bằng, chỉ là hài lòng và không hài lòng mà thôi. Khi người ta hài lòng
về nhau, ta hy sinh cho nhau, khi ta không còn sự hài lòng nữa, ta ra đi. Anh
không khuyên chú phải quên đi, phải này phải nọ. Cũng không cần phải gồng mình
giả vờ như chưa có gì xảy ra, hãy để tự nhiên, buồn hãy uống rượu, hút thuốc,
vui hãy đi chơi cùng bạn bè. Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Rồi một ngày, chú sẽ
nhìn lại, thấy những gì ta làm hôm nay thật là điên rồ và vô nghĩa. </div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Tuần sau, cô ấy cưới rồi anh. Nghe bạn bè nói lại,
đó là thằng Trường, bạn em, nhà cùng xóm với cô ấy….</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpMiddle" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Vậy chú lên đây để né tránh hay tìm bình yên?</div>
<div class="MsoListParagraphCxSpLast" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 36pt; text-align: justify; text-indent: -18pt;">
<!--[if !supportLists]--><span style="font-family: Symbol; mso-bidi-font-family: Symbol; mso-fareast-font-family: Symbol;">-<span style="font-family: 'Times New Roman'; font-size: 7pt;">
</span></span><!--[endif]-->Em cũng không biết nữa, em chỉ biết xách ba lô
lên và đi. Em muốn đi thật xa, để có thể quên. Nhưng nơi nào cũng đầy kỷ niệm.
Ba lô chỉ có vài bộ đồ, mà sao nó nặng trĩu vai em. </div>
<div align="center" class="MsoNormal" style="margin: 7.2pt 0cm; text-align: center;">
….</div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 7.2pt 0cm; text-align: justify;">
Hai thằng
đàn ông yên lặng, cứ thế ngồi bên nhau, mỗi người một suy tư. Nhìn Trí, Huỳnh vừa
cảm thông vừa giận, sao Trí có thể yếu mềm như thế? sao đời lại có cô gái bạc
như thế? Và sao yêu chân thành lại đau khổ đến thế? Huỳnh cũng không lý giải được.
Cũng như Trí, người anh yêu giờ đã vi vu trời tây, bỏ lại cho anh những kỷ niệm
buồn và dang dở. Biết trách ai, hờn ai khi tình yêu đã ra đi. </div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 72pt; text-align: justify;">
<i>Giọt mưa đêm vô
tình rơi trên má, <o:p></o:p></i></div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 7.2pt 0cm 7.2pt 72pt; text-align: justify;">
<i>Anh vô tình lại nhớ
ánh mắt em ….<o:p></o:p></i></div>
<div class="MsoNormal" style="margin: 7.2pt 0cm; text-align: justify;">
</div>
<div class="MsoNormal" style="margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;">
<br /></div>
Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-49178604440398791832015-08-24T12:42:00.001+07:002015-08-24T12:43:01.207+07:00好 听!!!https://www.youtube.com/watch?v=Eh5IKEz17_Q&feature=share<a href="https://www.youtube.com/watch?v=Eh5IKEz17_Q&feature=share">https://www.youtube.com/watch?v=Eh5IKEz17_Q&feature=share</a>Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-5503848690696233972014-12-17T09:18:00.004+07:002014-12-17T09:18:57.825+07:00HOÀI NIỆM!!!<br />
<div style="text-align: justify;">
<span style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19px;">Tôi nhớ hồi còn nhỏ, cả 5 đứa bọn tôi rất thích chơi với dượng. Từ cái trò đơn giản là dượng nằm im giả chết, rồi thách bọn tôi "đứa nào làm dượng nhúc nhít, dượng thưởng" - mặc dù chẳng biết được thưởng gì, bọn tôi cũng chơi rất nhiệt tình. Đứa thì nhéo tai, đứa chọt lét, thậm chí con bé út Trân nó chơi ăn gian ôm tay cắn luôn, dượng vẫn không nhút nhít chút nào, vậy mà cô tôi chỉ cần nói "ông nhậu xỉn rồi thì lên giường nằm" là dượng lồm cồm bò dậy, leo lên giường liền (bọn</span><span class="text_exposed_show" style="background-color: white; color: #141823; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19px;"> tôi còn sợ cô huống gì là dượng) hi hi. Cho tới cái trò nhát ma cô Út, cả 5 đứa nhóc phối hợp với dượng rất ăn ý nha. Đứa canh cửa, đứa canh cầu thang, đứa cầm sẵn cái đầu con gấu có cột cọng dây, đứa núp trong kẹt cầu thang.... rồi khi nghe tiếng:</span></div>
<span class="text_exposed_show" style="background-color: white; color: #141823; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19px;"><div style="text-align: justify;">
- Út dìa</div>
<div style="text-align: justify;">
- Thưa cô Út mới dìa, út lên lầu hả (cố tình la thiệt to)</div>
<div style="text-align: justify;">
- Út ơi, út à (để út ngẩng đầu lên nhìn)</div>
<div style="text-align: justify;">
thế là nguyên cái đầu con gấu bay cái vèo qua mặt, tòng ten trong bóng tối nhập nhoạng lúc 5g chiều. Rồi cả đám ôm nhau cười rũ rượi trong tiếng hét thất thanh của Út. Dượng cũng cười và sau đó là bị út giận nguyên 1 tuần. </div>
<div style="text-align: justify;">
Rồi cái trò đốt đèn trung thu, dượng mua cho cả đám 1 con cá chép to đùng, phải thắp 7 cây đèn mới sáng, đem ra ngoài lan cang cạnh bờ sông, ngồi dòm chung với đám nhóc cho tới khi gió thổi cháy luôn nguyên con cá..</div>
<div style="text-align: justify;">
Đó mới là chơi thôi đã hợp tính nhau như vậy, dượng chưa bao giờ đánh bọn tôi roi nào. Mỗi sáng, dượng chở bọn tôi đi học, đều như vắt chanh, bất kể mưa hay nắng. Chiều dượng đón về, tắm cho 1 lèo mấy đứa. Và một điều không thể không nhắc là dượng hay ăn cơm thừa của bọn tôi. Trẻ con ham chơi, biếng ăn, bao giờ cũng chừa lại vài muỗng cơm có khi chèm nhẹp trong canh lẫn cá, vậy mà dượng gom lại, ăn hết. Nhiều khi mẹ hỏi "nó lạnh tanh sao mà em ăn", dượng chỉ cười "người ta không có cơm ăn, bỏ chi uổng chị, để em ăn, bỏ tội lắm". </div>
<div style="text-align: justify;">
Dượng cưới cô khi tôi khoảng 5-6 tuổi, cái tuổi rất khoái đi chơi. Tôi nhớ nhất mỗi năm giao thừa, cô lái 1 chiếc xe, dượng lái 1 chiếc và tôi luôn xung phong đi với dượng, bởi xe 67 của dượng luôn sáng bóng, đẹp và quan trọng là chạy rất nhanh. Từ nhà cô sang nhà nội khá xa, ngồi trên bình xăng xe 67, chạy vù vù trong đêm 30, lạnh lạnh, hít một hơi cái mùi pháo lẫn mùi nhang thơm thơm, thiệt là sướng. Chưa kể thỉnh thoảng có cái màn ngẫu hứng đua xe giữa cô và dượng mà phần thắng luôn là dượng làm tôi rất phấn khích. </div>
<div style="text-align: justify;">
Tôi viết những điều này khi mà tôi vừa đọc xong cái tin một ông dượng xin nhận cháu về nuôi và cái hình ông ngồi trầm ngâm nhìn ảnh cháu trong ngôi nhà thênh thang làm tôi chạnh lòng. </div>
<div style="text-align: justify;">
Có thể ông không có ruột rà bà con gì, nhưng tình thương ông dành cho đứa trẻ là thật. Mà đã sống bằng tình thương thì dù kiểu gì, tôi cũng tin rằng đứa trẻ đó sẽ thật may mắn và hạnh phúc trong vòng tay của ông. Cũng như chúng tôi đã từng có một tuổi thơ rất tuyệt vời với người dượng của mình. </div>
</span>Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-58703418782279686532014-10-17T21:00:00.002+07:002014-10-17T21:00:31.383+07:00BIỂN XƯA<br />
<div style="text-align: justify;">
<span style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19px;">Tôi nhớ lần đầu tiên được cô Tư thông báo "mai cả nhà mình đi Vũng Tàu", đám trẻ 5 đứa bọn tôi đã nhảy tưng tưng như điên vì vui. </span></div>
<span style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19px;"><div style="text-align: justify;">
Thế rồi, chiều hôm đó, trong khi mấy cô cậu nấu xôi, hấp gà, cắt chả chuẩn bị cho chuyến đi biển ngày mai, thì lũ nhóc 5 đứa hăm hở soạn quần áo, khăn... sao cho bảnh nhất, đẹp nhất. Rồi tưởng tượng ra đủ trò với vẻ mặt đầy háo hức. </div>
</span><span style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19px;"><div style="text-align: justify;">
Thế rồi, đêm đó, cả bọn thao thức, mong trời mau sáng để lên đường. Mới 5g sáng, đã lồm cồm bò dậy, gọi nhau ý ới <span class="text_exposed_show" style="display: inline;">sợ mấy cô ngủ quên. Để rồi sau khi xe lăn bánh, cả lũ nằm ngủ quay đơ cán cuốc vì mệt. </span></div>
</span><span class="text_exposed_show" style="background-color: white; color: #141823; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19px;"><div style="text-align: justify;">
Ngày đó, biển Vũng Tàu vẫn còn vắng lắm, không nhiều bãi tắm, không chen lấn đông người. Cũng không có nhiều nhà hàng quán ăn, thế nên đi biển là phải mang theo lỉnh kỉnh, nào xôi, bánh, nước ...Cả nhà toàn những người trẻ tuổi. Người lớn nhất mới khoảng 30, đứa bé nhất mới vừa lên 5. Cái xe có 16 chỗ mà chứa gần chục mạng, chưa kể đồ đạc mang theo. Vậy mà vui ơi là vui. Cứ tắm biển xong chạy vù lên ăn, ăn xong rồi lại tắm, rồi chọc ghẹo nhau cười nắc nẻ. Cứ lê la tới 3g chiều, rồi lại lục tục kéo nhau về. </div>
<div style="text-align: justify;">
Bây giờ mọi cái đều tiện nghi hơn, chuyện đi biển không còn là niềm mơ ước vỹ đại như ngày nào. Đám trẻ giờ có thể thuê xe đi riêng, có thể bỏ tiền ở những resort sang trọng. Thế nhưng cái cảm giác vui nổ trời nó đã không còn. Cô, dì, cậu đã không còn ở chung 1 nhà, đã qua cái thời tuổi trẻ rần rần. Thời gian đã làm họ điềm đạm và chính chắn hơn. </div>
<div style="text-align: justify;">
Ước gì thời gian có thể quay lại, cho tôi được 1 ngày tung tăng cùng họ.</div>
<div style="text-align: justify;">
(gởi những thành viên của căn hộ 696B - Hàm Tử)</div>
</span>Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-13259724996444004692014-10-17T20:56:00.002+07:002014-10-17T20:56:42.012+07:00CHỢ SÁNG<br />
<div style="text-align: justify;">
<span style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19px;">Nhà gần chợ, thiệt nhiều thú vị:</span></div>
<span style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19px;"><div style="text-align: justify;">
1. Sáng, 2 vợ chồng đẩy xe ra khỏi cửa, đã có người :"anh chị hai đi làm đi, em đóng cửa cho". Mấy em bán chuối trước cửa nhà đã lên tiếng.</div>
</span><span style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19px;"><div style="text-align: justify;">
2. Nhà ở sài gòn, chớ luôn được ăn cá đồng, lươn đồng, ếch đồng chính hiệu, bởi mẹ đi chợ toàn được mấy cô dì chừa món đồng ngon nhất. Lý do "bà hai bả biết ăn, mua không có trả giá, mở hàng mau lẹ".</div>
</span><span style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19px;"><div style="text-align: justify;">
3. Nhân nói vụ mở hàng, hôm bữa hai vợ chồng em bán trái cây trước cửa (đi ghe từ tuốt đâu cao lãnh lên bán<span class="text_exposed_show" style="display: inline;">). gặp mình than "chị hai mua dùm em xoài thái đi hai, em bán sáng giờ không ai mua hết, còn quá trời luôn hai". Mời vậy thấy thương hôn. Thế là nói em cân cho vài trái. Sáng hôm sau, gặp em trước cửa, em cười toe "bữa giờ mới biết, chị hai có giang mở hàng quá, đống xoài thù lù hôm qua, em bán hết ráo, không còn trái nào, cảm ơn hai nhe". (mình chả bà con chú bác gì, mà kết cái câu "chị hai" nghe ngọt quá trời). Nói vậy ai mà không mua.</span></div>
</span><span class="text_exposed_show" style="background-color: white; color: #141823; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19px;"><div style="text-align: justify;">
4. Chợ chỉ họp buổi sáng, người cũ có, mới có, nhưng chưa bao giờ có tình trạng cân thiếu. Có lần, mẹ kể "tao đi chợ mua 1kg đậu, của con nhỏ lạ hoắc, thấy nó ngồi mà không ai mua, đậu cũng tươi, nên tao ghé mua. À, con nhỏ đó người Bắc nghe tụi bây (không có ý phân biệt gì đâu nha, nói nguyên văn thôi). Tao cầm ký đậu, là tao biết nó cân thiếu rồi. Tao kêu nó cân lại cho đủ nhe con, dì 2 thấy coi bộ thiếu à. Nó gân cổ cãi tao, con cân không thiếu đâu à. Tao chưa kịp nói gì cái chị Phượng bây bán thịt gần đó lên tiếng, dì hai mang qua con cân lại cho. Thiệt tình là nó cân thiếu gần 200gr. Tao mới nói, con bán ở đâu dì không biết, chớ con bán chợ này thì phải cân cho đủ, buôn bán lớn nhỏ phải có uy tín mới bền. Con nhỏ còn ráng vớt vát, chắc tại cái cân con nó bị sao, chớ con đâu có cân thiếu. Nó còn định nói nữa, thì bà Tám Hiếu đi chợ ngang góp vô: mày cân thiếu cho ai, chớ mày cân thiếu cho bà hai cán bộ là coi như mày khỏi bán chợ này nghe con. Xin lỗi bà hai đi. Rồi con nhỏ xin lỗi tao lia lịa. Mà cũng ngộ, tao có mần cán bộ gì đâu, mà đầu chợ cuối chợ, ai cũng kêu tao bà Hai cán bộ. Ờ, chắc tại có lần, thằng Phóng nó hốt chợ, hốt hết mấy cây dù của ông Ba, ổng năng nỉ quá trời, cái gặp tao, tao nói "thôi, thông cảm cho ông Ba đi mậy, ổng cho thuê dù sống qua ngày, mà người ta làm sai chớ đâu phải ổng, mày hốt mấy lần ổng cụt vốn, sống sao được". Vậy là thằng Phóng dạ dạ, rồi tha. Chắc tại vậy. Mà tụi bây nghĩ coi mẹ nói đúng hông. Nói đúng thì người ta nghe thôi hà. </div>
<div style="text-align: justify;">
... còn nữa (rảnh viết tiếp).</div>
</span>Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-34765588999516278622014-07-07T08:55:00.001+07:002014-07-07T08:55:46.203+07:00THƯ MẸ VIẾT CHO CON GÁI!<div style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px; margin-bottom: 6px;">
Bức thư mẹ viết cho con gái</div>
<div style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Sẽ không bao giờ là sớm để viết ra những bài học mà mẹ đã được trải nghiệm. Chỉ vài năm nữa thôi là con đã bắt đầu học hỏi những chuyện tình yêu, cư xử... Mẹ mong muốn con trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, khôn ngoan; biết tận hưởng cuộc sống.</div>
<div style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
1) Luôn đặt câu: “Tôi làm vì tôi muốn thế!” Mẹ ghét cay đắng những câu từ kiểu “hy sinh” “dâng hiến”.. vốn được tô vẽ bằng những mỹ từ, phẩm chất... này nọ; nhưng với mẹ thì nó đáng quẳng vào sọt rác. Nó làm người phụ nữ ở thế bị động, dễ tổn thương và trở nên ngớ ngẩn. Con yêu ai đó, hôn ai đó.. vì con muốn thế; vì làm thế cả hai cùng hạnh phúc; chứ không phải con hôn ai đó chỉ vì anh ta muốn thế. Mẹ chẳng thấy thương những người lảm nhảm: “Tôi đã dâng hiến cho anh ta, giờ anh ta bỏ tôi, tôi chỉ muốn chết”.</div>
<div style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Mẫu người đó đáng trách trước khi đáng thương. Hãy tận hưởng hạnh phúc bằng bằng sự chủ động, khôn ngoan, hiểu biết; và mạnh mẽ cắt đứt khi mình không muốn tiếp tục, đừng ép mình điều gì. Đã có nhiều cô gái phải trả giá bằng cả cuộc sống, thậm chí mạng sống của mình vì những kiểu “hy sinh” “dâng hiến”... mù quáng rồi. Quẳng nó đi!</div>
<div style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
2) Quan hệ yêu đương, vợ chồng là đối tác; không phải chủ nợ - con nợ. Đừng đòi hỏi vô lối, cũng đừng thoả mãn đòi hỏi vô lối. Với mẹ thì việc thô bạo, đánh đập rất tệ; nhưng việc kiểm soát, ăn vạ, ép người khác cũng tệ chẳng kém. Với mẹ thì hình ảnh người vợ kiên quyết nhịn ăn bên mâm cơm chờ chồng cũng dở chả kém cảnh gã đàn ông hung hăng gào thét vào mặt bạn gái. Anh ta có bạn bè, con có bạn bè; anh ta mê bóng đá; con thích nghe nhạc, đọc sách…</div>
<div style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Thay vì nhịn đói, tụt huyết áp để ép anh ta phải bỏ đám bạn về, rồi cả hai lao vào cãi nhau như hai con gà chọi; sao con không ăn no nê, đọc nốt quyển sách; hay lên mạng tán gẫu với những người bạn; rồi nở nụ cười vui vẻ mở cửa cho anh ấy? Luôn có khoảng trống cho mình; và để anh ta cũng thế, kể cả các lựa chọn khác. Không ai là chủ nợ, cũng không ai là con nợ trong tình yêu, con nhé!</div>
<div style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
3) Bản thân con và giá trị của con là quan trọng nhất, cao nhất, đáng giữ gìn nhất: trước khi làm gì hãy suy nghĩ 3 điều: > Điều này mang lại cho tôi những hay/dở thế nào? > Điều này ảnh hưởng đến người xung quanh tôi thế nào? > Tôi có chắc chắn muốn làm việc đó không? Điều 1 con chấp nhận được, Điều 2 giải quyết được, thì chỉ còn điều 3 là chính con. Khi đó mọi lời khen/chê đều chỉ có giá trị tham khảo.</div>
<div style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Hãy vứt những khuôn mẫu, hình tượng, tấm gương, phẩm chất truyền thống… vào một ngăn tủ, thi thoảng bỏ ra tham khảo để tự điều chỉnh mình không làm tổn thương những giá trị xung quanh; nhưng không đấy làm kim chỉ nam; đường con con đi. Người ta đều thích màu hồng, con mặc màu xanh, chẳng sao! Chỉ cần biết chắc mình không vi phạm pháp luật và những nguyên tắc cộng đồng cơ bản, là được!</div>
<div style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
4) Luôn nhớ con có đủ chân tay đầu óc. Bạn trai con có gì con có thứ đó: được học hành, có sức khoẻ, ai cũng có hai chân hai tay… Hãy làm công việc của mình, đừng trông chờ “bờ vai”. Như thế bất công với người ta, và với chính mình; Học hành bao năm để làm gì mà phải chờ nghĩ bằng đầu người khác. Có chân tay để làm gì mà việc nhỏ cũng ngồi đợi. Không có người yêu đón thì có xe buýt, đi bộ… đừng ngồi đợi quá 15 phút, lãng phí cuộc đời. Một người đàn ông yêu thực sự không bao giờ để con ngồi chăm chăm nhìn cái điện thoại tối thứ Bảy chờ đợi; anh ta sẽ bằng mọi cách đến hoặc giải thích.</div>
<div style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Nhỡ hẹn một lần, hãy tin tưởng, cuộc sống luôn có tình huống bất ngờ; nhỡ hẹn lần 2 hãy nghi ngờ; xâu chuỗi lại mọi việc tìm câu trả lời; nhỡ hẹn lần 3. Giải tán! Con chỉ có một trái tim và một thời tuổi trẻ, đừng lãng phí!<br />....</div>
<div style="background-color: white; color: #141823; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Còn nhiều điều lắm, mẹ sẽ viết dần dần. Mỗi ngày một ít, con nhé. Hãy cộng vào, theo phép tính: mạnh mẽ + độc lập + khôn ngoan = Hạnh phúc. Con yêu nhé!</div>
<div style="background-color: white; color: #141823; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, 'lucida grande', tahoma, verdana, arial, sans-serif; font-size: 14px; line-height: 19.31999969482422px; margin-top: 6px;">
[SƯU TẦM]<br />Mong tất cả phụ nữ trên thế giới này đều hạnh phúc <i class="_4-k1 img sp_qOYFY0YXJi4 sx_9dcc06" style="background-image: url(https://fbstatic-a.akamaihd.net/rsrc.php/v2/yG/r/wQR-drE4rHO.png); background-position: -119px -866px; background-repeat: no-repeat; background-size: auto; display: inline-block; height: 16px; vertical-align: -3px; width: 16px;"></i></div>
Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-74808040392876108922014-06-09T10:44:00.000+07:002014-06-09T10:44:25.097+07:00NGƯỜI HÒA GIẢI!Hai vợ chồng cãi nhau, cố tình đuổi con gái ra ngoài. Nhưng quên rằng phòng nó ở sát phòng mình, thế là sau trận chiến, xảy ra việc như sau:<br />
Mẹ ngồi khóc hu hu vì tức, bỗng có 1 bàn tay nhỏ xíu xoa xoa lên lưng và 1 cái khăn giấy:<br />
- Ba làm mẹ buồn hả, thôi đừng khóc.<br />
- Ừa, ba ăn hiếp mẹ<br />
- Thôi mẹ nín đi, khóc xấu lắm. Con nói ba rồi, ba mẹ phải yêu nhau như hồi đám cưới đó. Ba mẹ yêu nhau thì mới vui chứ. Con tặng mẹ hình trái tim nè, có tên ba mẹ trong đó đó.<br />
- Ừa, cám ơn con<br />
- Mẹ nhớ nha, đừng có khóc, phải yêu ba chứ...Để con nói ba không được ăn hiếp mẹ<br />
<div style="text-align: center;">
***</div>
<div style="text-align: justify;">
Lát sau nghe tiếng nó oang oang:</div>
<div style="text-align: justify;">
- Ba à, sao ăn hiếp mẹ, để mẹ khóc rồi</div>
<div style="text-align: justify;">
- Ba đâu có ăn hiếp</div>
<div style="text-align: justify;">
- Ba la mẹ làm mẹ khóc kìa. Ba phải yêu mẹ chứ. Ba mẹ phải yêu nhau thì mới yêu con được. Ba biết chưa? Tặng ba trái tim nè, có mẹ trong đó đó. Nhớ chưa...</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Vậy là hết chiến tranh, không cần phân tích thiệt hơn, không cần hoa mỹ. Con gái là người hòa giải như vậy đó. </div>
Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-29952100879631455972014-06-05T09:18:00.005+07:002014-06-05T09:18:37.074+07:00CÂU CHUYỆN CUỘC SỐNG!!!<div class="titleBar" style="font-family: Arial, 'Trebuchet MS', Helvetica, sans-serif; font-size: 12px; line-height: 15.359999656677246px; margin: 0px 0px 10px; padding: 0px; zoom: 1;">
<h1 style="color: #004679; font-size: 18pt; font-weight: normal; margin: 0px; overflow: hidden; padding: 0px; zoom: 1;">
Người lính trở về từ cõi chết</h1>
</div>
<div class="messageInfo primaryContent" style="font-family: Arial, 'Trebuchet MS', Helvetica, sans-serif; font-size: 12px; line-height: 15.359999656677246px; margin: 0px; padding: 15px 10px 0px;">
<div class="messageContent" style="margin: 0px; padding: 0px;">
<article><blockquote class="messageText ugc baseHtml" style="font-family: arial, 'Times New Roman', Times, serif; font-size: 15px !important; line-height: 18px; margin: 0px; padding: 0px;">
Một người lính Mỹ trở về từ chiến trường Việt Nam, vừa xuống sân bay, anh gọi điện về cho ba mẹ<br />- “Thưa ba mẹ con đã trở về”<br />- “Ơn Chúa,con vô cùng yêu quí, hãy về nhà mình ngay lập tức,ba mẹ muốn<br />nhìn thấy con”<br />- “Con còn có một người bạn đi cùng nữa, và con muốn ba mẹ đón nhận bạn ấy như người trong nhà”<br />- “Một người bạn ư? Thật là tuyệt vời!”<br />- “Nhưng bạn ấy không phải là một người bình thường, bạn ấy bị cụt một tay và một chân”<br />- “Ồ,con yên quí, có lẽ con nên gửi bạn vào một trại thương binh nào đó, và bạn con có thể tự tìm được cách sống chăng?”<br />Người lính im lặng và cúp máy…<br />Bốn ngày sau, ba mẹ anh nhận được giấy báo của cảnh sát, con trai của ông bà đã nhảy lầu tự tử.<br />“Tại sao lại vô lí như vậy? Nó có gia đình, nó lại vừa được trở về từ cõi chết..”<br />Hai ông bà vội vàng lái xe đến đồn cảnh sát, vừa bước chân vào chỗ để xác, hai người kinh ngạc dừng bước…<br />Con trai của họ, bị cụt một chân và một tay……<br /><br /><div style="text-align: center;">
<img alt="" class="bbCodeImage LbImage" src="http://st.vitalk.vn/img/2014/6_4/soldiercryresized_2j428ip85ak40.jpg" style="border: 0px; max-width: 100%; vertical-align: top;" /> </div>
<br />-------<br /><i>Nhiều lúc những gì chúng ta làm là muốn tốt cho người thân yêu của chúng ta nhưng đôi khi chính những việc làm đó có thể phản tác dụng, có thể làm tổn hại đến họ và cũng có thể chúng ta sẽ mất họ vĩnh viễn. Hãy suy nghĩ thật kỹ, hãy làm những gì thật cần thiết, những gì mà họ cần, hãy đứng trên suy nghĩ của họ, hãy quan tâm đến cảm nhận của họ, đừng để phải ân hận. Những người tật nguyền, họ đã đâu hơn ai hết, mất mát ơn ai hết,hãy cho họ thêm niềm tn và nghị lực để vượt qua.</i></blockquote>
</article></div>
</div>
Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-6167493360425071712014-04-15T09:16:00.000+07:002014-04-15T09:16:28.240+07:00SINH NHẬT ÔNG XÃ!<div style="text-align: justify;">
Hôm nay 15.04.2014, sinh nhật lần thứ 36 của ông ròm nhà mình. Ngẫm lại thấy hình như tình thương dành cho nhau vẫn chưa vơi đi bao nhiêu. Dẫu có nhiều trở ngại, dẫu có nhiều bực bội, nhưng vẫn cố gắng hòa đồng với nhau. Tối qua, tự nhiên lão tỉ tê: </div>
<div style="text-align: justify;">
- Vợ này, làm như ghiền vợ hay sao, tối nào ngủ không ôm vợ, anh không ngủ được. Mà sao vợ cứ đạp anh ra hoài, bộ không thích hả?</div>
<div style="text-align: justify;">
- Thích cái nỗi gì, người ta ngủ mà ông ôm cứng ngắt, thở không nổi, chưa kể cái miệng hôi thuốc lá quá trời quá đất. Gúm!</div>
<div style="text-align: justify;">
- Thì anh có đánh răng mà. Nhưng nói chung, ghẹo vợ thấy vui ghê. Ngày nào không thấy vợ la oai oái, anh buồn. Hè hè</div>
<div style="text-align: justify;">
Trời ơi cái mặt nhìn nham nhở muốn chết, vậy mà la lối rồi cũng ôm mình cứng ngắt ngáy kho kho. </div>
<div style="text-align: justify;">
Làm như không ở dơ, không nham nhở, không hôi hám thì không thể gọi là chồng ... ghét quá chồng ơi!</div>
Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-22652823458964459602014-02-28T10:41:00.001+07:002014-02-28T10:41:41.020+07:00SƯỚNG ÂM Ỉ!!!Cái sự sướng này là vầy:<br />
Tối qua, con gái có hẹn đi làm bài kiểm tra sắp lớp trước khi vào học trường Super youth của Mỹ. Vì con chỉ học ở trường tiểu học, có sự kèm thêm của mẹ và dì chứ chưa qua trường đào tạo bài bản nào, nên mình cũng hơi lo lo, sợ con không theo kịp. Vậy mà sau khi qua cuộc kiểm tra với giáo viên người Mỹ, ông thầy khen nức nở và con lùn được sắp học vượt qua 3 khóa căn bản. Mình vô cùng bất ngờ và sướng tê tái. Ông thầy đánh giá "cô bé khá nhanh lẹ, nhạy với ngôn ngữ, thuộc khá nhiều từ và dạn dĩ. Bé chỉ cần chỉnh lại cách phát âm là ok".<br />
Chắc chỉ có ai làm phụ huynh rồi mới cảm nhận được cái sự sướng đó nó ra sao.<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgLmwLZ0RVkwt_uBNihAqPPWr1bEGAeSJsEvNSfHwH82YQX1wx3jVWYxbiVPDJRTYJ28k5zooXloNxYQYRHXI3q9rGQbXejScSl7y7x202iL_EL2sR-VgHiKCj8ypMUJ3Qaqp4fLSihCXk/s1600/cha+&+con.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgLmwLZ0RVkwt_uBNihAqPPWr1bEGAeSJsEvNSfHwH82YQX1wx3jVWYxbiVPDJRTYJ28k5zooXloNxYQYRHXI3q9rGQbXejScSl7y7x202iL_EL2sR-VgHiKCj8ypMUJ3Qaqp4fLSihCXk/s1600/cha+&+con.jpg" height="400" width="322" /></a></div>
Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-57369298401407989692014-02-27T09:43:00.001+07:002014-02-27T09:43:42.522+07:00...Lại đến tháng 3, nhiều kỷ niệm!Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1689871207937720256.post-12241580521720517372014-02-07T17:24:00.000+07:002014-02-07T17:24:22.849+07:00TẢN MẠN SAU TẾT!<div style="text-align: justify;">
Thêm một cái tết mệt mỏi và oải. Nghỉ từ 28 tết, quay quần quà cáp lễ lạc hai bên nội ngoại đến hết mùng 3. Mùng 4 mới chính chức được nghỉ ngơi và mùng 5 đi cày bình thường. Càng lúc mình càng thấy chán Tết, nó không mang lại gì ngoài mệt mỏi và trách nhiệm. Năm nào vợ chồng cũng lục đục cái chuyện ăn tết bên nào trước, nội hay ngoại. Rồi lo cuống cuồng tiền quà cáp, hiếu hỷ. Dẫu biết mỗi năm 1 lần, không ai ép mình phải này phải nọ nhưng trách nhiệm là phải như thế. </div>
<div style="text-align: justify;">
Giờ mình muốn sống 1 mình, hay là sống như tình nhân với nhau. Nhớ thì hẹn hò đi quán, gặp gỡ, tâm sự. Thích thì qua nhà thăm hỏi ba mẹ. Rồi thì nhà ai nấy ở. Không vướng bận nội ngoại, không trách nhiệm hai bên, không thấy giả tạo khi gặp mặt, không nặng nề khi không hài lòng. </div>
<div style="text-align: justify;">
Thật sự, mình chán gánh vác cái danh xưng "vợ hiền dâu thảo", mình muốn là mình. Muốn được làm những gì mình thích, muốn được tự do trong mỗi quyết định, không vướng bận vào ai. Đàn ông Việt muôn đời vẫn là đàn ông Việt, gia trưởng và kém tài. </div>
Nitaduonghttp://www.blogger.com/profile/16497686321357055256noreply@blogger.com0