Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

BỆNH VIỆN QUÂN Y

Chân bị nhức mấy ngày rồi, xoa bóp cũng không hết, nghe bạn bè chỉ, mình đến Bệnh viện quân y 7A khám thử coi sao. Hà, có quá nhiều điều thú vị.
Ấn tượng đầu tiên là bệnh viện rất sạch sẽ, thoáng đãng, không gian cũng rất bình yên, không ồn ào, chộn rộn và ý ới như bệnh viện dành cho “thường dân”. Điểm 10!
Tinh thần sảng khoái rồi thì vào khám thôi, mình đọc thấy bảng hướng dẫn to đùng quy trình đi khám bịnh dành cho thường dân xong, đủng đỉnh đi đến quầy nhận bệnh. Nơi đó đã có vài anh bộ đội cầm phiếu chờ khám. Mình cũng trật tự xếp hàng cho đúng kỷ luật quân đội. Và rồi chỉ còn 1 anh nữa là đến lượt mình (thủ tục coi bộ cũng nhanh):
-          Cô ơi, cho tôi đăng ký khám (anh bộ đội nói nhe, không phải mình)
-          Bị làm sao? Thuộc đơn vị nào? Quân lịnh đâu, trình tui coi (một giọng nói lạnh và sắc phát ra từ cái miệng xinh xinh của cô y tá – chỉ nghe thôi đã thấy nó bén rồi)
-          Dà đây, cô xem dùm
-          Ngồi chờ chút đi, bác sỹ họp, chút nữa tới tên tui kêu
-          Dà!!
Anh bộ đội cao to có giọng nói hoàn toàn trái ngược với hình thể, từ tốn, lặng lẽ ra ghế ngồi, không một lời phàn nàn.
Và rồi tới mình:
-          Chị ơi, cho em đăng ký khám
-          À, em bị làm sao? Có thẻ bảo hiểm không em? Khám ở đây lần nào chưa? (tí nữa là mình té xỉu, cô ấy mới ngọt ngào làm sao)
-          Dạ, em bị đau chân, em không khám bảo hiểm.
-          Rồi, em qua quầy bên kia đóng tiền, rồi đem qua đây cho chị, xong mang qua phòng số 3 khám nhe
-          Dà, cám ơn chị
Mình thật sự không hiểu chuyện gì xảy ra, sao thay đổi thái độ lẹ vậy trời, điều này làm cho mình tò mò và mình bắt đầu để ý.
Làm các thủ tục xong, mình vào phòng khám, tiếp tục ngồi chờ. Có lẽ là bệnh viện dành cho quân đội nên thường dân như mình khá vắng. Đa số là bộ đội, công an.
Chờ cũng không lâu, bác sỹ là một người khoảng 50 tuổi, mang quân hàm đại tá, ông có vẻ ngoài phúc hậu. Và cũng như cô y tá khi nãy, ông nói chuyện rất nhẹ nhàng, khám cũng khá kỹ. Sau khi nghe mình nói các triệu chứng, ông biên giấy cho mình đi siêu âm tĩnh mạch. Và như quy trình ban đầu, đóng tiền, lấy giấy sang phòng siêu âm, lúc này đã gần 4g30, sau khi nhận giấy và để mình ngồi chờ 10’. Một cô điều dưỡng lớn tuổi gọi mình vào:
-        Con gái, siêu âm tĩnh mạch lâu lắm, mất gần 30’, bác sỹ trưởng khoa có cuộc họp gấp, không khám cho con kịp, mai con đến nhe.
-          Dà (trong bụng bực rồi)
-          Nhà con ở đâu? Thôi con ghi số điện thoại đi, có gì cô gọi cho con hẹn giờ, con tới là vô khám luôn, khỏi chờ. Con thấy sao?!
-          Dạ được cô, để con ghi số (nói ngọt như mía vậy, ai mà không chịu, trăng sao gì thì cũng về)
Lần đầu tiên trong cuộc đời, mình cảm thấy vui và hài lòng về dịch vụ khám ở bịnh viện. Ước gì bác sỹ bệnh viện nào cũng vậy, thì “cuộc đời vẫn đẹp sao”.
----
9g30, cô điều dưỡng gọi mình qua, rất đúng lịch, chỉ là vẫn phải ngồi chờ 15’ để khám cho các anh bộ đội trước.
Bác sỹ siêu âm cũng có tuổi, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng và vui tính. Chỉ là siêu âm có cái chân mà có đến 2 cô y tá và 1 cô thực tập. Bác sỹ vừa siêu âm cho mình, vừa giảng giải cho cô bác sỹ kia nghe. Không có quát tháo đâu nhe, có một lúc, cô bác sỹ trẻ quên gì đó, ông bác sỹ chỉ trách nhẹ “con nói vậy là mấy cái gì thầy dạy con, con quăng đâu mất rồi hả”. Nghe nó êm tai gì đâu! Siêu âm coi bộ cũng kỹ, vì khá là lâu, trong lúc bác sỹ làm việc, 2 cô y tá hỏi mình:
-         Em đừng lo, kiểm tra kỹ để yên tâm, không có gì đâu. Mà sao em đi khám, chấn thương gì không?
-       Dạ, không, chỉ là thấy đau nên đi khám. Ủa, mà chị ơi, em tưởng đau chỗ nào siêu âm chổ đó thôi chớ (vì bác sỹ siêu âm từ bắp đùi xuống và cả 2 bên chân).
-       Con ơi, kiểm tra thì phải từ gốc, đôi khi nó ghẹt đâu đó ở mạch chủ, mạch nhỏ ảnh hưởng thôi (ông bác sỹ cười lớn rồi cũng giải thích cho mình nghe).
Cũng lại là lần đầu tiên, mình thấy có bác sỹ giải thích rõ cho bệnh nhân như vậy.
Kết quả có rất nhanh, nhìn chung không bị gì, nhưng ông bác sỹ vẫn kêu đem cho bác sỹ khám coi lại cho chắc.
Mình nghe nói không sao là mừng rồi, nhanh lẹ đem kết quả qua phòng khám. Lúc đó, đang có 1 anh bộ đội, anh ý vừa nói gì xong, mình thấy ông bác sỹ nhăn mặt:
-       Bác nói cho con biết, con đang bị sốt, bác cho con nằm viện, có ký giấy đàng hoàng, mai mốt con chỉ cầm về báo cáo thôi không phải lo. Còn con nói con chưa có quân lệnh thì bác viết cho con cái giấy, đem về trình chỉ huy. Chớ con đòi về, có việc gì đừng có kiếm bác. Nghe rõ chưa? (Lần này thì giọng của bác sỹ đanh thép y chang cô y tá)
-          Dà, con biết
-          Biết rồi thì ra ngoài làm thủ tục đi.
Anh bộ đội cao to là thế, mà ru rú đi ra ngoài không dám hó hé lần hai. Ái chà, uy quyền quá.
-          Bác sỹ ơi, xem dùm con kết quả ạ.
-          À, con bị đau chân phải không?! Đưa bác coi.
-          ….
-          Không sao con gái, chắc vận động quá thôi, để bác kê toa, con uống 1 tuần là được.
-          Vậy là không bị gì hả bác sỹ, cám ơn bác nhiều.
Thế là tung tăng ra về, không sao rồi, cứ tưởng nó ghẹt cái gì chớ. Hú hồn.
Bệnh viện thật kỳ lạ, hình như quân đội thì chỉ có quân lệnh, không có ầu ơ tình cảm gì cả hà, sao 2 thái độ rõ dữ vậy ta?! Khó hiểu quá! Nhưng ta không sao là được! he he…

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

ĐIỂM TIN!

1.
Mình đã có 1 cái đầu mới vào ngày hôm qua. Mình đã phó thác cái đầu tổ quạ cho một dì thợ lâu năm gần nhà. Tiệm dì ấy toàn các người thợ U40, ăn bận xuề xòa (điều hiếm thấy trong hầu hết các beauty salon tại Sài gòn). Nhưng đừng có quánh giá qua bề ngoài nhé, các cô, các dì làm việc rất tận tâm và khéo tay. Kết quả là mình có 1 cái đầu hơi bị được. Thật ra thì không xuất sắc lắm, nhưng nói chung nhìn ổn. 
2.
Sáng nay đi làm, có xe chở rác, đang chạy thì rơi xuống đường 1 bao tải rác. Đúng lúc có 2 anh cảnh sát giao thông chạy phía sau. Mình tưởng 2 bác đó bỏ đi luôn vì thấy rồ ga chạy cái vù. Hóa ra không phải, 2 bác chạy lên kêu xe chở rác dừng lại để dọn cái bao tải. Hà, có trách nhiệm ghê chứ!
3.
Mẹ mình bị sụp mí mắt, mình chở mẹ đến 1 bệnh viện thẩm mỹ tư nhân - cũng có uy tín và khá lớn để nâng mí thẩm mỹ. Nhân viên tư vấn khá nhiệt tình và mình thích là tư vấn xong, không có ép khách hàng phải thực hiện phẩu thuật, mà vẫn bảo khách nên suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định. Thêm nữa, bệnh viện tư có khác rất ân cần và niềm nở, ngay cả khi mẹ mình không thể làm phẫu thuật vì cao huyết áp, họ vẫn vui vẻ trả lại tiền và hẹn mẹ mình khi nào thật khỏe hãy đến dù mẹ có ý định để lại tiền, khi nào khỏe sẽ đến làm (khi nào bệnh viện công được như vậy nhỉ?!)
4. 
Chiều chở mẹ đi công vụ, bỏ con lùn ở nhà với ba, vẫn lo là không ai tắm và chăm nó. Không ngờ, về nhà con gái sạch sẽ thơm tho, ăn cơm xong luôn. Ông xã cũng đảm đang quá chứ. Cứ thế này thì không yêu không được.
5.
Con gái càng lớn càng nhõng nhẽo, và yêu mẹ. Sáng nay chở con đi học, được cô giáo khen bé tiến bộ, mạnh dạn phát biểu và quan trọng là hát khá hay. Ui trời ơi sướng tê người. ke ke
Có bi nhiêu tin thôi. Hết!

Thứ Năm, 6 tháng 12, 2012

BẠN NGHÈO!

Tối qua, Mun lùn đang ngồi vẽ tranh. Mình rề rề ngồi kế xem sao, nhân tiện hỏi thăm:
- Con đi học hôm nay sao rồi? vui hông? có gì hay kể mẹ nghe đi
- Hôm nay con học tới chữ G rồi, cô Nhi khen con viết đẹp đó, con còn viết nhanh hơn bạn Minh Tâm nữa.
- Chà con mẹ giỏi vậy ta, chắc phải thưởng thôi, hun cái hé
- Thì mẹ cứ hun đi, con đâu có cấm
- ....
- Nhưng mà mẹ mai đi học, mẹ cho con xin thêm 1 cây viết chì với 1 cục gôm nhe
- Ủa, viết con đâu? đừng nói với mẹ là làm mất rồi nhe
- Hông có, con cho bạn Minh Tâm
- Bạn Minh Tâm không có viết hả?
- Dạ, tại nhà bạn Minh Tâm nghèo lắm mẹ ơi, nhà bạn đó xài đồ Mỹ không hà, bạn không có đồ Việt Nam như con để xài..
- (chết xặc liền!!!); mà sao con biết bạn đó nghèo
- Con tự biết, không có đồ xài như con là nghèo rồi, con thông minh mà
- (chết tập 2)...