Thứ Hai, 28 tháng 6, 2010

MƯA ĐỒNG!

Không hiểu sao tôi rất thích mưa. Dù đã trải qua 34 mùa mưa, tôi vẫn không chán. Mỗi một cơn mưa là một cảm xúc khác nhau. Nhìn chung là buồn nhưng thi vị. Như ngày hôm qua, lần đầu tiên tôi được ngắm mưa rơi trên cánh đồng lúa xanh ngát. Gió thổi ào ạt khiến những ngọn lúa lăn tăng gợn sóng. Tiếng mưa rầm rập trên mái tôn hòa với tiếng ếch nhái kêu tạo thành một hợp âm đặc biệt rất khó tả. Mưa ở nông thôn thật dai. Nhiều khi không lớn, cứ rỉ rả, tỉ tê nhưng tiếng trẻ con khóc nhè. Mưa nông thôn luôn kèm theo những hương vị thật lạ, mùi ngai ngái của đất, mùi nồng nồng của khói rơm quệnh vào không gian se lạnh. Tạo nên một khung cảnh gì đó rất u tịch, tinh khiết. Tôi đã ngồi hàng giờ như thế để ngắm cơn mưa, ngắm sắc mây hồng lên sau những dữ dội của đất trời. Rồi háo hức hòa vào dòng nước đỏ quạch phù sa để lưới những con cá đồng theo nước sông tràn lên ruộng. Lội bì bõm trong những con mương, mặc cho đất sình lấm lem cả mặt. Đây đó vang lên tiếng cười hỉ hả của cô bé hay cậu bé nào đó bắt được một con cá sặt to, thậm chí là khi bắt hụt, bọn nhỏ vẫn cười tươi. Cái lạ, cái hồn nhiên ấy, không dễ thấy giữa phố phường Sài Gòn đông đúc.
Sau cơn mưa, thật có lắm thứ để làm. Tôi được má chồng đãi món cá trắng mà cậu em chồng vừa lưới được - món ăn không hề có trong thực đơn của dân SG. Tôi hỏi má thật ra "cá trắng" là cá gì?! - má cũng không biết, má nói người ta gọi cá trắng, vì nó có màu trắng, nhỏ bằng ngón tay út và không bao giờ lớn hơn. Cách chế biến cũng không cầu kỳ, chỉ cần đem rửa với muối, nặn cái bụng bỏ ruột, cho vô rổ để ráo, ướp với tiêu hành tỏi, nước mắm thiệt ngon. Để một chút cho thấm, rồi bắt lên bếp, kho liu riu. Má dặn kỹ, tuyệt đối không dùng đũa xơi, vì sẽ làm nát con cá. Khi kho cá, chỉ cầm cái chảo xóc  xóc cho đều là được. Má dạy sao tôi cũng dạ, vì nào giờ có biết làm đâu, dạ xong để đó, đảm bảo lần sau dìa, má lại kho tiếp cho ăn thôi (he, he). Mà thiệt, món cá trắng kho tiêu, ngon không thể tả. Cái vị cay cay, bùi bùi, béo béo của cá tươi hòa vào nhau, chết thèm. Chưa kể cộng hưởng thêm cái lạnh se se, cái đói của việc lao động cật lực (là người ta lao động thôi, tôi chỉ ăn theo) làm bữa cơm đạm bạc ngon bất tận. Chỉ vậy thôi, mà tôi thấy hạnh phúc quá!!!
Hôm nay, SG lại mưa, cũng gầm gào như bao lần, mà sao tôi thấy nó nhạt nhẽo quá. Người ta cứ hối hả lao đi dưới cơn mưa như những con thoi trong cỗ máy, đều đặn và không chút suy tư. Bỗng dưng thèm cái không khí hăng hăng mùi rạ quá. Lại nghĩ về má, về món cá đồng đơn sơ mà ngọt ngào đó. Bỗng dưng thấy yêu ... chồng hơn, và có khi lại đang ganh tỵ. Cớ sao chồng có má tuyệt vời vậy!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét