Thứ Bảy, 26 tháng 6, 2010

NGƯỜI XƯA!

12g30’ trưa – điện thoại văn phòng réo um.
Bực bội, người gì bất lịch sự, giờ người ta nghỉ trưa mà còn réo.
- Alô, đông phương quốc tế nghe.
- Vui lòng cho tôi gặp cô Rita.
- Rita đây, xin lỗi anh gọi từ đâu ạ?!
- Hì hì! Không nhận ra anh à!!!
Huỳnh … người yêu ngày xửa ngày xưa í mà. Tám năm rồi, bây giờ mới nghe lại. Bỗng dưng đông cứng cả người.
Tôi quen Huỳnh qua mạng, khi ấy tôi chia tay bạn trai đã 3 năm. Tôi hay lang thang trên net trong cô đơn và trống rỗng. Rồi tôi quen anh, chúng tôi trao đổi cùng nhau sở thích … tắm biển. Vì quê anh ở Nha Trang, nên anh yêu biển là chuyện đương nhiên. Còn tôi dù là dân Sài Gòn, ít khi đi biển vậy mà vẫn thích và yêu biển vô cùng. Đồng cảm, rồi thân thiện, rồi có cảm tình và rồi yêu nhau là lẽ thường. Không hiểu sao lúc đó, chúng tôi lại tin tưỏng nhau nhiều đến thế, dù rằng chúng tôi chưa hề biết mặt nhau, phải sau gần 2 năm email và chat chít, tôi mới gởi hình cho anh, khi đó chúng tôi mới chính thức biết mặt nhau. Có lẽ tình cảm chúng tôi sẽ vẫn như thế, nếu không có một ngày, tôi quyết định đi Nha Trang chơi cùng nhỏ bạn. Hai đứa mua vé tàu và hẹn anh ra ga đón. Thế nhưng phút 89’ con nhỏ bạn trời ơi lại không đi vì tào tháo rượt. Vé mua rồi, bỏ uổng, thế là làm gan, đi một mình. Dù gì cũng đã 25 tuổi rồi.
Ga Nha Trang 6h sáng thật ồn ào, náo nhiệt. Tôi thủng thỉnh chờ mọi người xuống hết rồi, mới xách valy đi. Mắt dáo dát tìm người đã hẹn, còn tim thì đập rầm rầm.
Em ơi, là em phải không?! Trố bốn con mắt nhìn gã trai đứng trước mặt, không tài nào tin nổi … gã đẹp trai hơn trong hình nhiều. Hì hì! Tự dưng thấy mất tự tin, tay chân lóng ngóng. Liu ríu gật đầu, rồi y như bị thôi miên, gã tỉnh queo nắm tay lôi đi.
Đưa va ly anh xách cho, để anh nắm tay luôn, kẻo lạc (làm như người ta còn nhỏ lắm í)!
Cái gã cao 1m75 đó dắt con nhí 1m57 đi về nhà lão, ở đó có một bà mẹ rất hiền và một cô em gái nhí nhảnh đang chờ. Lão long trọng tuyên bố dẫn bạn gái SG về ra mắt mà, nên cả nhà lão háo hức mong ngóng. Điều này thì lão không hề nói cho tôi biết, gọi là tặng em một bất ngờ.
Khách sạn của tôi nằm cách nhà lão không xa, nên tôi ở nhà lão nhiều hơn. Tôi thích cái sân nhỏ mát rượi với hàng trúc bé bé ngay cổng. Mỗi buổi chiều, gió biển thôỉ xào xạt trên những tán dừa thật êm đềm. Mẹ của lão là cô giáo, nên phong thái rất đĩnh đạt, nếu không muốn nói là hiền. Tôi có cảm tình với bác gái ngay lần gặp đầu tiên, để rồi hai bác cháu nhanh chóng thân thiện và hợp ý. Mẹ anh kể về ba anh, về người đàn ông đã bỏ ra đi khi hai anh em của anh còn rất bé, một mình mẹ anh phải gồng gánh nuôi con với đồng lương giáo viên chết đói. Mẹ anh kể, tôi là người con gái đầu tiên anh dẫn về, anh nói, khi anh đã chọn ai, nhất định phải nghiêm túc và phải được mẹ anh duyệt. Điều này tôi hoàn toàn bất ngờ, vì tôi chỉ đơn giản nghĩ, đây là một chuyến đi chơi, thăm bạn mà thôi. Tôi vẫn chưa nghĩ xa hơn về tình yêu và nhất là hôn nhân. Nên thật bối rối, trước những lời tâm sự của mẹ anh.
Ba ngày trôi qua nhanh chóng, tôi phải quay về với Sài Gòn. Đêm cuối cùng, tôi đã khóc thật nhiều trước lời cầu hôn của anh. Nhưng tôi vẫn chưa quyết định, tôi hẹn anh sẽ trả lời vào lần sau. Và đó cũng là lần cuối chúng tôi gặp nhau.
Khoảng cách về địa lý và địa vị XH đã không cho chúng tôi cơ hội bên nhau.
Hai năm sau, vào một đêm rất tĩnh mịt, anh gọi cho tôi, thầm thì rất nhẹ "ngày mai anh kết hôn, anh đã không thể vượt qua tất cả để đến với em, hãy tha thứ cho anh. Đêm nay anh không ngủ được, không phải vì mong chờ ngày mai mà vì anh đang nhớ em, nhớ rất nhiều." Tôi đã cười rất tươi, tỏ vẻ ngạc nhiên "oh, vậy sao không báo trước, em gởi quà mừng. Chúng ta không là người yêu, thì vẫn là bạn, em chúc anh hạnh phúc nhe. Đừng băn khoăn, vì em có người yêu rồi. Không giận anh đâu!!!" - thế sao nước mắt cứ rơi.
- Lâu quá, không gặp em. Chồng con sao rồi. Hôm kia, vô tình gặp bạn em ngoài này. Nó cho anh số điện thoại nè. Suy nghĩ hoài, hôm nay mới dám gọi cho em. Tuần sau, anh vô SG công tác, rảnh dẫn anh đi uống cafe cho biết cafe SG he. Thôi, trưa trồi. Cúp máy cho em nghỉ, rảnh anh sẽ gọi cho em. Thương nhiều!
Không kịp trả lời câu nào, lại bối rối!!! Ôi, người xưa!
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét