Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

NUÔI CON LÀM BIẾNG!

     Ah, Chuyện là nhìn mấy chị bạn nuôi con, rồi nhìn lại mình, thấy coi bộ má chồng nói đúng "con nhỏ này nuôi con kiểu làm biếng". Mà làm biếng vậy, hóa ra giống cách tây nuôi con.
Em trai rên rỉ, con em có khó ăn quá chị hai, mỗi lần đút nó ăn phải đi vòng vòng khắp nhà, nó chạy trước, vợ em theo sau kèm người làm cầm chén cầm khăn, mà nó ăn cũng đâu có nhiều, thiệt không biết làm sao?! mà hai nuôi sao con Nghi nó dễ vậy, chỉ em coi. Có gì khó đâu, chung quy cũng vì mình làm biếng, mình lười chạy theo con để dụ, để đút nên đến tuổi ngồi cứng cứng, mình mua cho con 1 cái ghế ăn, tới bữa, cho lên ghế ngồi, đút một hơi ăn xong mới cho xuống chơi. Trong khi ăn cũng chọc ghẹo đủ thứ, rồi đồ ăn bữa màu xanh bữa màu đỏ, vậy là vừa ăn vừa chơi cho hết bữa ăn. Hôm nào lười, ngậm hột thị thì cho đói, bữa kế ăn bù. Tập riết rồi quen thôi.
     Đồng nghiệp than, sao con em nó khó ngủ quá, mỗi lần ru ngủ phải ẵm, phải hát rồi thì có khi phải đưa võng mới chịu ngủ, mà ngủ chút là giật mình. Lại hỏi "con chị có vậy không?", mình cũng kể thật là do mình lười, lười ẵm rồi lười ca hát nữa, nhất là cái khoản đu đưa võng, chán chết. Thế là từ bé, mình tập con mình rất đơn giản, tới giờ ngủ, quăng lên giường, cho ôm bình nước hay bình sữa, vỗ nhẹ mông rồi ngủ. Tuyệt nhiên không hát hò, không đong đưa. Lâu ngày bé sẽ quen và cứ vậy mà phát huy, tới giờ lên giường nằm im ... rồi tự ngủ. Mẹ khỏe ru.
     Bạn mình gọi điện nói, con tao kén ăn quá mậy, rau không ăn, mà ăn gì có tí hành là nhè ra, thành thử 5 tuổi rồi mà tao hông dắt đi đâu chơi được hết. Mày sao?! - cái vụ này mình còn lười hơn, hồi con lùn bắt đầu ăn cơm, mình cắt nhỏ tất tần tật, rau, hành trộn trong cơm, rồi cho tự xúc ăn. Chén cơm đủ màu xanh xanh, đỏ đỏ rất bắt mắt, thế là nàng nhai nhai. Mình lười cái vụ xay nhuyễn bằng máy lắm, xay xong rồi rửa máy, cực bỏ xừ. Rồi cái vụ lừa hành ra khỏi chén nữa, nên mình cứ cho ăn hết, nấu chín thì không còn mùi hành và rồi trộn đủ thứ cho ăn. Rau nào lùn ăn không được, mình chơi trò dụ dỗ "trời, cọng rau này ngon quá, hình như có mùi xá xị", trẻ con đứa nào cũng tò mò, thế là đòi thử cho coi, cứ như vậy, giờ con lùn nó ăn tá lả, không chừa rau gì!
     Chị hàng xóm bảo, em có cách gì ép con học không? con chị bằng con em mà nó lười học lắm, đánh đòn cũng không chịu học. Hà hà, nói về học thì lùn siêng học nhe, chắc cũng bắt nguồn từ tính lười của mẹ. Lùn đòi mẹ đọc truyện, mẹ đọc vài lần rồi nói "mẹ làm biếng quá hà, con tự đọc đi"; hay "hôm nay mẹ buồn ngủ rồi, con đọc coi sao" - mà lùn thì chưa biết chữ, nên mình dụ tiếp "con học chữ hé, học chữ rồi thì tự đọc, khỏi chờ mẹ nữa hé". Thế là nàng dính bẫy, đồng ý liền. Ngày đầu nàng học chữ A, về nhà mình viết chữ A lên bảng và vờ hỏi "đó là chữ gì, nhắc mẹ coi, mẹ quên mất tiêu". Trẻ con rất thích làm người lớn và rất thích chơi trò đóng vai, vì vậy mình hay giả bộ nhờ nàng làm cô giáo. Vì vậy lùn rất siêng học, học để dạy cho mẹ và học để tự đọc truyện.
      Còn nhiều việc mà mình lười lắm, như lười dọn dẹp dùm con nè, lười soạn đồ cho con đi học nè, thậm chí dọn dẹp nhà cũng lười, nên mình toàn để con tự làm hoặc là nhờ vả một cách có kỹ thuật để con làm phụ. Đến nổi lùn hay lèm bèm "mẹ không có con thì sao mà sống?". Không biết có phải vì mẹ lười vậy nên con phải siêng hông nữa, chứ mình thấy lùn đã rất tự lập rồi. 
Tóm lược, những vấn đề trên, mình thấy mẹ Tây rất lười, và mình cũng lười gần giống vậy. Ke ke!

1 nhận xét:

  1. Nuôi vậy thế mà hay. Mỗi người mỗi kiểu nhưng làm sao để con tự lập, đừng quá phụ thuộc vào người khác là ok.

    Trả lờiXóa