Thứ Hai, 15 tháng 8, 2011

LÀM TỪ THIỆN

Nhân đọc bài ép mua rượu bên nhà anh Thụy, chợt nhớ đến hoàn cảnh của mình, ghi ra cho bà con cảnh giác. Số là tuần rồi, đang làm việc căng thẳng, đột nhiên thư ký báo có 2 nhân viên XH muốn gặp chị có việc. Hết hồn, tưởng bên BHXH chớ. Làm mình bỏ hết việc dang dở, vội vàng ra ngay phòng tiếp khách.
Hiện diện là 2 nhân viên ăn mặc có vẻ lịch sự, họ chào và nhanh chóng mang cho mình xem 1 tập sách dầy cộp, toàn hình ảnh những trẻ khuyết tật, kèm theo hàng tá những giấy chứng nhận của sở LDTB, đồng thời thuyết trình rằng họ là nhân viên của một trại trẻ khuyết tật, mang những sản phẩm của các trẻ ấy đem giới thiệu cho những công ty, để mong nhận được sự ủng hộ giúp đỡ các trẻ. Rồi họ lôi ra một đống toàn những cây viết bi mà nhìn sơ qua biết ngay là hàng Trung Quốc. Họ bảo rằng là sản phẩm do các em khuyết tật làm ra, thật là khó chịu. Tôi thừa biết làm gì có chuyện đó, nhưng cũng lịch sự đáp lại rằng hiện tại công ty chúng tôi không có những khoản chi như vậy, hơn nữa, bộ phận công đoàn đã vận động anh chị em đóng góp rồi. Tôi hiện đang rất bận, không thể tiếp lâu hơn. Họ còn mè nheo rất lâu nữa, rồi như không thuyết phục được tôi, họ cho tất cả vào một cái bao, hằn học bước ra khỏi văn phòng, không quên kèm theo những câu xỉ vả nặng nề. Thái độ của họ càng củng cố quyết định của tôi là đúng, bọn họ chỉ lừa gạt người ta, bởi có nhân viên XH nào lại có thái độ "lưu manh" như thế. Hơn nữa, theo tôi biết, những trung tâm bảo trợ, không khi nào cho người đi đến từng công ty bán rong như thế. Tôi đã dặn bảo vệ lần sau phải xem xét kỹ mới cho vào, nhưng làm sao mà bảo vệ có thể biết được họ là NV công ty đến làm việc hay lừa đảo, thế nên trường hợp này tôi gặp những ba lần, lần nào cũng 1 bài bản y chang như vậy. Lần thứ 2 tôi còn lịch sự, lần 3 thì tôi đuổi thẳng cổ. Tôi ghét những kẻ trục lợi trên nỗi đau người khác như thế. Nhưng môi trường làm việc của chúng tôi phải tiếp khách thường xuyên, làm sao tránh những trường hợp như thế này tiếp diễn. Mà báo công an thì không có chứng cớ, vì họ bán hàng chớ đâu đi xin. Thiệt là đau đầu.

2 nhận xét:

  1. Thiệt tình là hết lời với vụ này. Đọc thôi, chưa chứng kiến mà cũng đau đầu luôn chị.

    Trả lờiXóa
  2. Hà hà! Hoan nghênh thái độ cương quyết của em! Anh cũng thế, anh ghét nhất là những nhân vật kiếm ăn trên hoàn cảnh đáng thương của người khác. Vụ kiểu này, lâu lâu anh lại gặp.

    Trả lờiXóa