Thứ Hai, 23 tháng 8, 2010

NỖI BUỒN!

Ba tôi đang nằm viện, đúng vậy, đã nằm được 2 ngày, và tổng thời gian tôi có mặt trong viện để chăm sóc ba không quá 3 tiếng. Hẳn bạn sẽ hỏi sao tôi không dành nhiều thời gian cho ba hơn?! Chắc chắn câu trả lời sẽ là tôi bận, tôi không có thời gian, vì tôi còn con nhỏ vân vân và vân vân, nhưng trên tất cả là sự thật tôi không muốn chăm sóc ba. Đừng kết tội tôi vội, hãy nghe tôi nói. Nếu bạn hỏi, tôi có yêu ba không?, tôi sẽ trả lời rằng “đã từng”. Đúng vậy, tôi đã từng rất thương ba, từng xem ba là thần tượng và bây giờ thì điều đó không còn nữa, tình cảm của tôi bây giờ chỉ còn dừng ở mức “nghĩa vụ”. Sau những biến cố do sai lầm trong cách nghĩ và làm, ba tôi về hưu trước thời hạn. Và ba tôi làm gì với cái tuổi hưu non đó. Chính xác là “không làm gì cả”. Thời gian đầu, tôi hoàn toàn thông cảm và chấp nhận việc ba ở nhà đọc báo, xem tivi, đi nhậu với hàng xóm, thậm chí tôi còn hào hứng chở ba đi nhậu với mấy ông bạn cũ, rồi 11g đêm đi đón ba về, mặc cho mẹ tôi càu nhàu khó chịu. Tôi những tưởng rồi ba sẽ hòa nhập vào cuộc sống hiện tại, rằng ba sẽ cùng với mẹ đi đây đó chơi, cùng mẹ chăm sóc gia đình khi bọn tôi vắng nhà và bù đắp cho mẹ những tháng ngày khốn khó, cô quạnh khi ba còn đi công tác xa. Nhưng hoàn toàn không có những ngày đó. Mẹ tôi vẫn ở vị trí “con sen” (xin lỗi tôi không thể tìm từ chính xác hơn), mỗi sáng dậy từ 6g sáng đi tập thể dục rồi đi chợ, riêng phần đi chợ, bọn tôi không thể thay thế vì không ai đi chợ nấu ăn vừa ý ba. Mỗi sáng là một điệp khúc “anh ăn gì em nấu” cùng với câu trả lời “nấu gì cũng được”, để rồi mỗi bữa ăn lại tiếp tục điệp khúc “sao em không nấu món này, sao em không nấu món kia” hay “em nấu món này phải thêm cái này”, chưa bao giờ ba tôi hài lòng với món mẹ nấu, dù rằng mẹ nấu rất ngon. Có bữa ăn, ba chê ngay trước mặt cả con rể, làm mẹ giận tím mặt, bỏ hẳn ăn uống và thậm chí chiến tranh xảy ra, thế mà 10 lần vẫn như 10. Ba vẫn chê.
Mẹ tôi vốn tính rất ưa sạch sẽ và gọn gàng, thế nên mẹ luôn quét dọn mọi thứ, ngay cả tolet, sau khi tắm xong mẹ cũng quét sạch nước vì sợ ba đi trơn té, vậy đó mà khi mẹ tôi bệnh, bọn tôi đi làm cả ngày, chiều về thấy mẹ lom khom quét sân, bọn tôi hỏi sao mẹ không nhờ ba quét dùm, hay để tụi con về làm, mẹ tôi lại rơm rớm nước mắt “mẹ nằm sáng giờ, ba mày không làm gì phụ, ngoại trừ nấu dùm nồi cháo, rồi bỏ đó, đi đọc báo, coi tivi, mẹ đói thì tự đi múc ăn. . . ”. Bạn nghĩ sao?! Không những vậy, ba tôi còn thêm cái tính “thích làm bác sỹ”, ở cái tuổi 60, trông ba tôi già nhưng đã gần 70, bởi vì kiêng khem quá mức. Ba tôi cho rằng bị cao huyết áp vì choleterol, vậy là bỏ hẳn món chiên, mặc dù bác sỹ kiểm tra ba tôi hoàn toàn bình thường. Đọc báo thấy ăn mặn quá không tốt thế là ba tôi ăn lạt nhách, đến nỗi cơ thể thiếu muốn nên đen sạm và khô queo. Cũng không ăn trái cây vì đồ sống dễ đau bụng, bọn tôi có nói thế nào cũng không nghe. Lần này nằm viện vì lý do hết sức “ lãng nhách” – suy nhược cơ thể do suy dinh dưỡng. Tuần rồi, ba tôi bị cảm nhẹ, bọn tôi đã đưa ba đi bác sỹ và sau đó là uống thuốc liên tục mà không ăn gì ngoài cháo trắng. Mẹ tôi lo ba sẽ bị nặng hơn, nên hết sức bồi bổ, nào cháo thịt gà, thịt bò, thậm chí ba muốn ăn gì bọn tôi cũng mua, nhưng mua về rồi, ba tôi lại không ăn, bảo không ăn đuợc vì lý do này lý do nọ và kết quả như bạn biết đấy. Mẹ đoán thế nào ba cũng vào bệnh viện, quả y như vậy. Ngày đầu tiên, y tá truyền điện giải cho ba tôi, tôi canh chừng không bị sốc, ba tôi cứ chốc chốc lại nói “kêu y tá đi, truyền gì lâu vậy” … cùng đủ thứ yêu cầu khác, làm tôi muốn phát điên vì bực tức mà không dám cãi lại. Nên ngay khi mẹ kêu về nhà, mẹ thay tôi chăm sóc cho ba, tôi mừng vô hạn. Tôi sợ, nếu ở thêm nữa, tôi sẽ không kềm được cái tính nóng nảy của mình, sẽ xảy ra chuyện gì có trời mà biết. Tội thay, nạn nhân tiếp theo và có thể nói thường trực đó là mẹ tôi. Em gái sau khi ở cùng mẹ đã về nhà và kể với tôi “Hai ơi, Khánh hết chịu nổi ba, ba sai mẹ liên tục, ngồi chút là kêu cái này, lấy cái kia, mẹ gần như thức trắng, mà ba bịnh gì nặng đâu, chỉ suy nhược cơ thể thôi mà”. Có lẽ bạn chưa biết, nhà tôi có tất thẩy 8 người, Mấy chị em tôi cùng con rể đều đi làm, làm công ty nước ngoài, bạn biết đó, giờ giất rất nghiêm ngặt, không thể hở chút là biến như công sở nhà nước, lộn xộn là bị đuổi ngay. Tôi không biết ba tôi có nghĩ dùm cho bọn tôi không, thực sự, tôi thấy mệt mỏi và thất vọng quá. Nhà đối với tôi giờ như địa ngục, chỉ có trách nhiệm và nghĩa vụ thôi, niềm vui đuợc tụ họp cùng gia đình dường như biến mất. Ngay cả bữa cơm chung, bọn tôi ai cũng ngại, bởi sẽ không biết bị bắt lỗi gì khi mỗi lời nói phải cân nhắc từng chữ. Đã nhiều lần tôi tự hỏi, tôi phải làm gì?! Có ai cho tôi lời khuyên không?!

6 nhận xét:

  1. Chia sẻ với bạn, thật khó để khuyên bạn điều gì, nhưng có lẽ cả nhà cũng nên cùng làm gì đó để ba bạn biết về nỗi buồn này.

    Trả lờiXóa
  2. Thật ganh tỵ với bác Phú, bác có một người cha tuyệt vời.

    Trả lờiXóa
  3. Khoảng cách thế hệ luôn là một rào cản mà không phải gia đình nào cũng có thể dễ dàng vượt qua hay xóa bỏ được. Chúc bạn chân cứng đá mềm, cho đến khi các bạn hiểu được & được hiểu vì sao nỗi buồn lại hiện diện trong mối quan hệ thiêng liêng.

    Trả lờiXóa
  4. Chia sẻ với rita. Bố của mình trước đây có một thời gian ngắn bị trầm cảm do thất bại trong công việc, cũng khó chịu nhiều cái vô lý lắm nhưng may là tình trạng này xảy ra không lâu, gia đình phải đem bố đi bác sỹ tâm lý để tư vấn đó rita. Cố gắng nhé. Mà bác nhà có biết được rằng mọi người đều không vui với cách hành xử của bác không?

    Trả lờiXóa
  5. Chắc ai cũng từng có cảm giác khó chịu với những người thân, - thậm chí thân nhất, - cả.

    Trước em cũng thế, còn bây giờ thì không, - tuyệt đối không.

    Chị rita có tin vào luân hồi không?

    Trả lờiXóa
  6. Cảm ơn tất cả đã chia sẻ, ít nhiều cũng cho mình những cái nhìn thoáng hơn và mở ra cho mình nhiều cách giải quyết hơn. Hôm qua, gần nhà có một đám tang, nhìn họ bỗng dưng tôi giật mình, một lúc nào đó, gia đình tôi rồi cũng sẽ có cảnh đưa tiễn này, vậy sao tôi không biết trân trọng hiện tại, dù hiện tại không mấy tốt đẹp, để ngày sau không phải nói tiếng "giá như". Cảm ơn bạn Đào Hoa Đảo Chủ đã hỏi tôi một câu hỏi mà cũng chính là câu trả lời. Cảm ơn mọi người đã chia sẻ cùng tôi. Cảm ơn rất nhiều.

    Trả lờiXóa