Thứ Tư, 31 tháng 3, 2010

GÓC KỶ NIỆM!

Tôi muốn hồn tôi mãi lạnh lùng,
Cuộc đời tôi đó mãi ung dung,
Đừng quen, đừng biết, đừng thương nhớ
Để cõi lòng tôi chẳng rối tung . . .
***
Chỉ nhớ hôm xưa một buổi chiều,
Cùng người trò chuyện xuốt canh thâu,
Người đi tôi thấy lòng mong nhớ,
Cảm thấy quanh mình nỗi cô liêu.
***
Tôi muốn mang theo trọn cuộc đời,
Cho dù chỉ gọi cố nhân thôi,
Tình theo ai đó vào sương khói,
Bỏ lại sau lưng một bóng hình.
***
Người gởi tặng tôi một đoá hồng,
Ngỡ ngàng chẳng biết nhận hay không?!
Nhận thì có lẽ còn quá sớm,
Trả lại thì e sẽ mất lòng.
***
Tình yêu không định đề công thức,
Làm sao giải được tiếng con tim,
Tình yêu không phải là toán học,
Đâu có ẩn số để ta tìm.
***
Nhớ lắm mà tôi cứ lạnh lùng,
Như không nhung nhớ, chẳng chờ mong
Trời ơi, khi đóng vai hờ hững,
Nát cả lòng tôi, ai biết không ?!
***
Hãy nói với tôi một tiếng yêu,
Dù cho tiếng ấy mỉa mai nhiều,
Cho tôi đỡ thấy hồn hoang lạnh,
Buốt giá vào tim những buổi chiều.
Tối qua, dọn dẹp mớ hỗn độn trong tủ, tình cờ thấy cuốn nhật ký, đã lâu rồi mình không viết nhật ký, lật vài trang cũ, đọc những dòng ngây ngô, bao kỷ niệm tự dưng tràn về, trọn vẹn và tinh khôi. Bỗng dưng bâng khuân lạ. Những vần thơ này có cái sưu tầm, có cái tự sáng tác, đọc lại thật thú vị. Hoá ra mình cũng "lãng mạn chủ nghĩa" quá.

1 nhận xét:

  1. Xem lại nhật ký, hoặc đơn giản là những dòng ghi chép cũ, đôi lúc, mình thấy ngượng với chính mình nữa cơ. Sao mà lúc ấy mình ngây thơ, tồ tệch thế nhỉ?
    Nhưng mà rất thích và rất yêu những phút giây được ngượng ngùng như thế đấy bạn ạ!

    Trả lờiXóa