Hồn lỡ sa vào đôi mắt em
Chiều nao xõa tóc ngồi bên rèm…
Chiều nao xõa tóc ngồi bên rèm…
Tôi không biết đã nghe bài hát này bao lần, mỗi lần nghe là một lần ray rức. Nhạc sỹ viết về tình si nghe nhẹ nhàng mà sâu sắc quá. Chết chìm trong ánh mắt của em, nghe say đắm làm sao. Ca từ ý nhị vô cùng, không như hàng loạt các ca khúc ngày nay sỗ sàng và thô thiển đến không ngờ.
Thầm ước nhưng nào đâu dám nói,
Khép tâm tư lại thôi,
Đường hoa vẫn chưa mở lối…
Khép tâm tư lại thôi,
Đường hoa vẫn chưa mở lối…
Tình si mà không dám tỏ, chỉ giữ trong lòng mơ ước và chờ đợi. Vì sao ư?!
Đời lắm phong trần tay trắng tay,
Trời đông ngại gió lùa vai gầy…
Trời đông ngại gió lùa vai gầy…
Sao mà rõ ràng, mà thực tế nhưng không lộ liễu cho thiên hạ biết cái nghèo, cái khó của mình. Khi anh không có gì thì làm sao bảo bọc cho em, làm sao để che chở cho em. Cái hay của thi nhân ngày xưa, lồng ghép cái lãng mạn vào cái thực tế phũ phàng. Nghe sao có chút chua xót.
Ngày đi mắt em xanh biển sâu, mắt tôi rưng rưng sầu
Lặng nghe tiếng pháo tiễn ai qua cầu.
Đường phố muôn màu sao thiếu em,
Đường phố muôn màu sao thiếu em,
Đây là câu mà tôi thích nhất, nó hoàn toàn hợp với tâm trạng của tôi mỗi khi nghĩ về người ấy. Chúng tôi đã chia tay nhau gần 7 năm, quãng thời gian đầu là những chuỗi ngày như thế, cô đơn và tràn đầy nỗi nhớ. Con đường về nhà đầy lá me bay, ngày xưa tôi và anh hay đi giờ sao trống trải lạ, vẫn dòng người tấp nập, vẫn muôn vàn ánh đèn, nhưng sao vẫn thấy lạc lõng, bơ vơ.
Nhớ em tôi gọi tên, chỉ nghe tiếng lá bên thềm.
Hoang vắng đến nao lòng. Bài hát như chỉ dành cho riêng tôi, nhẩm đi nhẩm lại vẫn nguyên vẹn cảm giác ban đầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét