Mệt mỏi và chán nản, Thi ngã mình xuống chiếc giường cũ kỷ với mùi âm ẩm quen thuộc, im lặng, trầm ngâm để cố quên những biến cố bất ngờ đang diễn ra chung quanh, ngay trong ngôi nhà thân thương này. Hàng vạn câu hỏi, hàng ngàn điều thắc mắc ám ảnh trí óc Thi thật nặng nề : “sao mình lại bị sa thải? sao nó lại đến vào lúc này? Sao anh ấy lại có thể rời bỏ mình? Mình đã làm gì sai chăng? Mình sẽ chống chọi với chuyện này ra sao? Mình nuôi con thế nào? V…vv”, trong một lúc Thi không thể nào biện minh hay lý giải nổi những gút mắc ấy, Thi chỉ biết im lặng và … khóc. Từng giọt nước mắt nóng hổi cứ lăn dài trên má, một giọt, hai giọt, ba giọt và rồi thì không thể đếm nổi, nỗi đau quá lớn như những cơn sóng hung hãng trào dâng ào ạt, phá vỡ những rào cản cuối cùng trong Thi, Thi òa khóc nức nở như trẻ con mà không tài nào dỗ nín được. Có lẽ Thi sẽ khóc như thế mãi nếu không có tiếng gọi của cu Bi vọng vào: “má mi, con đi học mới về, mẹ đâu rồi?! hôm nay con được 3 bông hồng bé ngoan nè, má mi ơi!” Tiếng gọi trong trẻo như con đê kịp thời ngăn chặn những cơn sóng trong lòng Thi và kéo Thi về với thực tại. Không, Thi không thể để trí óc non nớt của con phải vẩn đục vì những thảm kịch này. Nhanh chóng như một diễn viên chuyên nghiệp, Thi lau vội dòng nước mắt và cười thật tươi khi thoáng thấy bòng thằng bé sắp vào phòng. “Bi của mẹ, làm gì mà la toáng thế hả con? mẹ đây!” thật vô tư thằng bé sà ngay vào lòng mẹ và liếng thoắng khoe về những thành tích đã đạt được, có vẻ nó hả hê và sung sướng lắm. Nhìn nó ríu rít như chim sẻ, trong thoáng chốc Thi thấy lòng mình nhẹ nhõm. Ít ra ông trời cũng công bằng khi còn để lại cho Thi niềm vui nho nhỏ này, nó là nguồn sống, là kết quả của một tình yêu sâu đậm, cũng không kém phần lãng mạn của Thi và anh . . .
Chuyện tình của Thi bắt đầu bằng một cái mail đi lạc. Lần đó, Thi nhận được một mail lạ, đầy tâm sự gởi cho một cô gái nào đó, thế mà không hiểu sao, nó lại đi vào hộp thư của Thi. Hôm đó là một ngày thật trống trải và cô đơn, Thi lại chỉ có một mình trong căn nhà rộng, thế là không biết có phải không gian tạo cảm xúc không mà Thi đọc lá thư ấy thật say mê, như đọc chính lá thư gởi cho riêng mình, rồi Thi viết trả lời (chính xác là thông báo cho anh chàng kia biết mình đã gởi nhầm địa chỉ) chỉ vài dòng thôi. Nhưng thật bất ngờ, Thi nhận được bức mail trả lời vô cùng thú vị : “anh muốn nói chuyện với em và những dòng anh viết là dành riêng cho em, Thanh Thi à”. Vậy đấy, Huy đã làm quen Thi theo cách hiện đại nhất mà có nằm mơ cô cũng không hình dung nổi mình lại có người yêu theo cách ấy. Ngày hai người chính thức gặp nhau thật hồi hộp và cũng không kém phần lãng mạn. Chính Huy là người đề nghị gặp nhau, Huy bảo Thi hãy mặc chiếc áo nào Thi thích nhất, và không cần cho Huy biết nó ra sao, vì Huy sẽ tự cảm nhận được Thi, để xem chúng ta có duyên không nào. Hơi bất ngờ trước lời đề nghị đó, nhưng Thi vẫn “ok”, để xem anh chàng nhận ra mình ra sao. Thú vị! Địa điểm là một quán café ven sông Sài Gòn. Thi còn nhớ như in lần đó, khi Thi vừa bước vào quán, đã có tiếng gọi rõ to “Thi ơi, ở đây”, Thi suýt hét lên khi thấy Huy, chẳng ai xa lạ, chính là anh chàng vừa mua máy vi tính tại cửa hàng của Thi hồi tháng trước, còn Huy chỉ nhìn và nở một nụ cười bí hiểm như Monalisa. Huy nói, Huy đã yêu Thi từ cái nhìn đầu tiên, thế nên Huy làm mọi cách để có được email của Thi và đánh bạo làm quen. Thi đã rung động từ giây phút đó, chuyện tình của Thi thật đẹp, tuy Huy không phải là mẫu người yêu lý tưởng, Huy gia trưởng nhưng Huy thật sự là một người đàn ông giàu nghị lực và trách nhiệm, chính điều đó đã chinh phục trái tim Thi. Huy hay kể về tuổi thơ, về cuộc sống thiếu thốn tình thương, về miền quê đầy gió biển của mình. Mỗi lần Huy kể về Nha Trang – quê hương của Huy, Thi đọc được trong mắt Huy niềm vui, tự hào và cả nỗi niềm sâu kín. Huy kể về ba, người đã bỏ rơi Huy từ bé, Huy kể về mẹ, người đã nuôi anh em Huy nên người bằng đồng lương giáo viên còm cõi…Anh kể về những thành viên trong gia đình một cách say sưa, để rồi đưa ra kết luận: “Anh sẽ không bao giờ vô trách nhiệm như ba, không bao giờ anh bỏ rơi con. Cuộc sống đã dạy cho anh phải biết trân trọng những gì mình có”. Và Thi đã đón nhận lời cầu hôn của anh với một niềm tin tuyệt đối, mặc dù Thi biết con đường sắp không hề bằng phẳng. Trước mắt, cả hai phải đối mặt với một sự thật là: Thi giàu, Huy nghèo, Thi là con gái một, Huy cũng là con trai duy nhất, gia đình Thi không thể chấp nhận một chàng rể nhà nghèo, ba mẹ lại không trọn vẹn, không biết rồi đây Huy có lây cái gen phản bội đó không, liệu Huy có đủ khả năng lo cho Thi không ?! nhiều và còn nhiều lý do chính đáng để ba mẹ Thi từ chối Huy. Song yêu Huy, Thi chấp nhận tất cả, Thi cảm thông sâu sắc con người Huy, bản thân Thi không cho phép Thi một lần nữa làm tổn thưong trái tim Huy, hơn ai hết Thi biết Huy không cứng rắn như bề ngoài của mình, tâm hồn Huy rất mong manh, yếu đuối, nó cần sự nương tựa và chở che. Mặc cho những khuyên lơn, dỗ dành của mẹ, mặc những lời cấm đoán của ba, Thi vẫn yêu Huy tha thiết. Kết quả của 3 năm đấu tranh, thuyết phục gia đình là một đám cưới đầm ấm, hạnh phúc trong sự hiện diện của cả hai gia đình. Thi cảm nhận được niềm vui trào dâng trong mắt anh và hình như anh khóc khi thấy hai bà sui nói chuyện với nhau thật thân thiết. Để rồi sau 5 năm, khi lòng Thi vẫn tràn đầy tình yêu thì anh lại ra đi, ra đi vì một hình bóng khác.
– “Má mi, sao ngồi im, không thưởng con à?” - tiếng cu Bi vang lên, khuấy tan hồi ức trong Thi.
– “ủa, quên he, tí mẹ thuởng he” - phải cố kiềm lắm Thi mới không bật ra tiếng khóc, Thi ôm con thật chặt như thể nó sẽ biến mất trong phút chốc vậy. Thi hôn lên tóc con và suy nghĩ … cũng không biết nghĩ về điều gì… thật mơ hồ.
Chuyện tình của Thi bắt đầu bằng một cái mail đi lạc. Lần đó, Thi nhận được một mail lạ, đầy tâm sự gởi cho một cô gái nào đó, thế mà không hiểu sao, nó lại đi vào hộp thư của Thi. Hôm đó là một ngày thật trống trải và cô đơn, Thi lại chỉ có một mình trong căn nhà rộng, thế là không biết có phải không gian tạo cảm xúc không mà Thi đọc lá thư ấy thật say mê, như đọc chính lá thư gởi cho riêng mình, rồi Thi viết trả lời (chính xác là thông báo cho anh chàng kia biết mình đã gởi nhầm địa chỉ) chỉ vài dòng thôi. Nhưng thật bất ngờ, Thi nhận được bức mail trả lời vô cùng thú vị : “anh muốn nói chuyện với em và những dòng anh viết là dành riêng cho em, Thanh Thi à”. Vậy đấy, Huy đã làm quen Thi theo cách hiện đại nhất mà có nằm mơ cô cũng không hình dung nổi mình lại có người yêu theo cách ấy. Ngày hai người chính thức gặp nhau thật hồi hộp và cũng không kém phần lãng mạn. Chính Huy là người đề nghị gặp nhau, Huy bảo Thi hãy mặc chiếc áo nào Thi thích nhất, và không cần cho Huy biết nó ra sao, vì Huy sẽ tự cảm nhận được Thi, để xem chúng ta có duyên không nào. Hơi bất ngờ trước lời đề nghị đó, nhưng Thi vẫn “ok”, để xem anh chàng nhận ra mình ra sao. Thú vị! Địa điểm là một quán café ven sông Sài Gòn. Thi còn nhớ như in lần đó, khi Thi vừa bước vào quán, đã có tiếng gọi rõ to “Thi ơi, ở đây”, Thi suýt hét lên khi thấy Huy, chẳng ai xa lạ, chính là anh chàng vừa mua máy vi tính tại cửa hàng của Thi hồi tháng trước, còn Huy chỉ nhìn và nở một nụ cười bí hiểm như Monalisa. Huy nói, Huy đã yêu Thi từ cái nhìn đầu tiên, thế nên Huy làm mọi cách để có được email của Thi và đánh bạo làm quen. Thi đã rung động từ giây phút đó, chuyện tình của Thi thật đẹp, tuy Huy không phải là mẫu người yêu lý tưởng, Huy gia trưởng nhưng Huy thật sự là một người đàn ông giàu nghị lực và trách nhiệm, chính điều đó đã chinh phục trái tim Thi. Huy hay kể về tuổi thơ, về cuộc sống thiếu thốn tình thương, về miền quê đầy gió biển của mình. Mỗi lần Huy kể về Nha Trang – quê hương của Huy, Thi đọc được trong mắt Huy niềm vui, tự hào và cả nỗi niềm sâu kín. Huy kể về ba, người đã bỏ rơi Huy từ bé, Huy kể về mẹ, người đã nuôi anh em Huy nên người bằng đồng lương giáo viên còm cõi…Anh kể về những thành viên trong gia đình một cách say sưa, để rồi đưa ra kết luận: “Anh sẽ không bao giờ vô trách nhiệm như ba, không bao giờ anh bỏ rơi con. Cuộc sống đã dạy cho anh phải biết trân trọng những gì mình có”. Và Thi đã đón nhận lời cầu hôn của anh với một niềm tin tuyệt đối, mặc dù Thi biết con đường sắp không hề bằng phẳng. Trước mắt, cả hai phải đối mặt với một sự thật là: Thi giàu, Huy nghèo, Thi là con gái một, Huy cũng là con trai duy nhất, gia đình Thi không thể chấp nhận một chàng rể nhà nghèo, ba mẹ lại không trọn vẹn, không biết rồi đây Huy có lây cái gen phản bội đó không, liệu Huy có đủ khả năng lo cho Thi không ?! nhiều và còn nhiều lý do chính đáng để ba mẹ Thi từ chối Huy. Song yêu Huy, Thi chấp nhận tất cả, Thi cảm thông sâu sắc con người Huy, bản thân Thi không cho phép Thi một lần nữa làm tổn thưong trái tim Huy, hơn ai hết Thi biết Huy không cứng rắn như bề ngoài của mình, tâm hồn Huy rất mong manh, yếu đuối, nó cần sự nương tựa và chở che. Mặc cho những khuyên lơn, dỗ dành của mẹ, mặc những lời cấm đoán của ba, Thi vẫn yêu Huy tha thiết. Kết quả của 3 năm đấu tranh, thuyết phục gia đình là một đám cưới đầm ấm, hạnh phúc trong sự hiện diện của cả hai gia đình. Thi cảm nhận được niềm vui trào dâng trong mắt anh và hình như anh khóc khi thấy hai bà sui nói chuyện với nhau thật thân thiết. Để rồi sau 5 năm, khi lòng Thi vẫn tràn đầy tình yêu thì anh lại ra đi, ra đi vì một hình bóng khác.
– “Má mi, sao ngồi im, không thưởng con à?” - tiếng cu Bi vang lên, khuấy tan hồi ức trong Thi.
– “ủa, quên he, tí mẹ thuởng he” - phải cố kiềm lắm Thi mới không bật ra tiếng khóc, Thi ôm con thật chặt như thể nó sẽ biến mất trong phút chốc vậy. Thi hôn lên tóc con và suy nghĩ … cũng không biết nghĩ về điều gì… thật mơ hồ.
***
(còn tiếp)
Bạn viết hay lắm! Chờ bạn tiếp nhé!
Trả lờiXóa