Thứ Tư, 24 tháng 3, 2010

THƯ CỦA LÍNH

Điểm vài bảng tin trong nước, toàn là những sự kiện đáng chán. Nào là tăng giá xăng, nào là học sinh đánh nhau, nào là chiến sự vân vân và vân vân. Bất chợt xem được 1 tấm hình thiệt dễ thương y như kẻ khát uống được ly nước mát, thấy tâm hồn dịu dàng, thấy đời vẫn còn điều đáng sống.

Nhìn bức hình này, tôi lại nhớ đến thời đi học của mình, lúc ấy đang có phong trào viết thư cho lính, và làm quen qua mục tìm bạn bốn phương. Nhóm bọn tôi gồm 4 gái + 3 trai, được liệt vào hàng tài năng của khoa, học giỏi, quậy tốt và cực kỳ tình cảm, thế nên cái trò viết thư này nhanh chóng được bọn tôi phát huy (tất nhiên là chỉ có đám con gái thôi). Tuy viết nhưng bọn tôi toàn lấy tên khác, chớ không phải tên thật vì đã xác định là chơi thôi mà. Thế rồi mỗi đứa trong bọn chọn đại 1 anh lính và viết thư, bọn tôi bịa ra đủ thứ chuyện trên trời dưới đất để viết và hồi hộp chờ hồi âm. Một tuần sau, đồng loạt cả 4 đứa đều có thư trả lời, với lời lẽ rất chân thành. Cả bọn hào hứng chuyền tay nhau đọc, bình luận tá lả, rồi viết thư trả lời. Một lần, hai lần, ba lần vẫn tụ tập để đọc, rồi thì không hiểu sao mạnh ai nấy đọc, nấy trả lời, chả ai quan tâm đến ai cả. Bởi vì dần dần qua những lá thư, bọn tôi phát hiện trong tâm hồn của mỗi người lính là một thế giới rất lạ, rất hay. Dần dần, những câu chuyện của bọn tôi không còn là “ba xạo” nữa, mà trở nên rất chân thật. Bọn tôi kể cho các anh nghe về chuyện trường lớp, về chuyện học tập về … nói chung là đủ thứ linh tinh của 1 đời SV. Tôi viết cho 1 anh chàng, khá điển trai, quê ở tận Đồng Nai, anh ấy kể về đời lính với những góc nhìn khác nhau, mỗi lần đi tập huấn, anh lại kể cho tôi nghe 1 câu chuyện. Chúng tôi thành bạn thân hồi nào không biết. Rồi 1 ngày anh bảo anh sẽ lên SG thăm tôi, sẽ tặng tôi giỏ lan rừng mà anh ấy trồng từ lâu, giờ nó đã ra hoa rất đẹp. Anh chàng tỏ vẻ rất háo hức, còn bọn tôi thì lại rất lo lắng, bởi ngay từ đầu, bọn tôi chỉ xem đây là 1 trò chơi, nào ngờ trò chơi thành hiện thực và bọn tôi đang nói dối các anh. Riêng tôi, tôi thực sự hối hận vì những gì đã viết cho anh ấy, tôi bối rối vô cùng, và rồi tôi quyết định phải chấm dứt sự lừa dối này thôi.
Ngày anh ấy đến trường tôi, tìm tôi, tôi đã bảo các bạn là nói tôi đi du học rồi nhé, đi đột xuất không kịp báo cho anh ấy. Vì suốt thời gian viết thư cho nhau, anh chưa hề biết mặt tôi, thế là tôi vẫn đường hoàng gặp anh và đích thân thông báo cho anh cái tin giả tạo đó. Thật không thể diễn tả được ánh mắt của anh hôm ấy, sau khi nghe tôi “nhắn lại” thông tin đó, anh đã lặng im rất lâu, rồi đưa cho tôi giỏ hoa lan với lời nhắn:”em giữ dùm cho bạn nhe, chắc anh sẽ không gặp được cô ấy đâu, em chúc cô ấy hạnh phúc dùm anh”, rồi bối rối quay đi. Thời khắc đó, tôi thấy mình thật tàn nhẫn, nhưng cảm giác thoáng qua rất nhanh, tôi xách giỏ hoa đi về phòng học thật nhẹ nhõm. Sự đời không đơn giản thế, vài ngày sau, tôi nhận được thư anh, lá thư mà cả đời tôi không thể nào quên:”em gái bé nhỏ, em xinh thật, xinh hơn tưởng tượng của anh, em thật đáng yêu trong tà áo dài màu xanh biển, hình ảnh mà có lẽ anh sẽ mang theo trong suốt cuộc hành trình còn lại là em. Anh thật may mắn đã trao tận tay em giỏ lan mà anh trồng, thiệt không uổng công. Em ngạc nhiên phải không?! Vì sao anh biết em, đó là 1 bí mật, anh sẽ kể em nghe khi có dịp gặp lại. Anh biết, em sẽ hỏi sao biết em mà anh không lật tẩy, bởi vì em trẻ con lắm, anh không muốn cô bé mất mặt với bạn bè và bởi vì anh yêu em. Có lẽ em sẽ bảo anh xạo, làm gì có tình yêu qua những lá thơ. Anh đã đến trường em nhiều lần, nhìn em từ xa xa và rất vui mỗi khi thấy em cười. Nhưng anh chỉ dám đứng nhìn thôi, anh không có can đảm nói chuyện với em, càng không thể yêu em công khai. Anh biết em, gia đình em và cả vị thế của gia đình em, vì vậy anh chỉ muốn được 1 lần trao cho em tình cảm của anh rồi thôi. Với anh thế là đủ. Chúc cô bé của anh luôn thành công và xinh tươi nhé”. Đó là lá thư cuối cùng tôi nhận từ anh ấy. Tôi vô tâm đến nỗi không hỏi nhà anh, không hỏi bất cứ thông tin gì về anh ngoài cái tên “Bảo Bình”. Đến tận bây giờ tôi vẫn thắc mắc, vì sao anh biết mình nhỉ! Và vì sao anh không quay lại tìm mình. Và phải chăng đó là mối tình đầu của tôi. !!!

3 nhận xét:

  1. Trời đất ơi! Truyện của bạn hay và cảm động lắm. Nó sẽ là kỷ niệm thật đẹp đẽ của bạn trong suốt cuộc đời này đấy bạn ạ!

    Ngày tôi còn trẻ, có một bộ phim của Liên Xô khá nổi tiếng, tên là "Mối Tình Qua Những Bức Thư". Cốt truyện có phần nào giống giống như của bạn. Chỉ khác là khi đó người lính đang ở mặt trận và chiến tranh thực sự. Còn phần tiếp theo của nó, có vài tình tiết buồn, tôi không kể nữa đâu. Nhưng câu truyện cảm động lắm!

    Bạn là một người may mắn và hạnh phúc đấy!

    Trả lờiXóa
  2. Em nói bác nghe nhe, hồi đi học, em viết văn cũng khá lắm, có vài bài đăng trên áo trắng í. Cũng khoái làm nhà văn lắm, nhưng em chỉ viết khi thật sự có cảm xúc, còn không thì không thể nào nặn ra 1 câu. Nghe bác khen, em vui đến khó ngủ luôn. Em viết truyện cũng rất nhiều, để khi rảnh, em post lên cho bác tham khảo và quánh giá nhe. Biết đâu nhờ lời động viên của bác mà khi về hưu em sẽ viết tiểu thuyết và trở nên nổi tiếng.

    Trả lờiXóa
  3. rita: Hì hì! Hay lắm! Bạn nhớ post nhé!

    Trả lờiXóa