Sáng, tấp xe vào quán hủ tíu quen thuộc ven đường. Hết chỗ. Mắt chợt sáng lên khi thấy có 1 cậu nhóc ngồi 1 mình.
- Em cho chị ngồi chung với nhe, hết bàn rồi.
- Chị cứ ngồi, rộng mà.
Cu cậu chừng 12 tuổi, nhìn có vẻ chững chạc, thông minh.
5 phút sau, một người phụ nữ trẻ bước đến, tự nhiên kéo ghế ngồi.
- Đi ăn mà không kêu nhe, xấu!
- Thì con xong việc rồi, đói quá ăn thôi.
- Nhưng con không chờ mẹ gì hết.
À thì ra là mẹ con, bà mẹ quá trẻ so với tuổi.
- Cay quá mẹ, con kêu nước nhe?
- ừa, kêu đi.
- Cô ơi cho con ly trà đá…
(uống một hơi)
- Chết, quên mời mẹ (cậu ta lẩm bẩm)
- Mẹ, con quên kêu cho mẹ rồi, xin lỗi mẹ, con kêu ly nữa he?!
- Tui giận rồi, làm gì cũng quên tui.
- Thôi mà, xin lỗi mà. Giận làm hết đẹp bây giờ. Mẹ hết đẹp, ba la con chết
….
- Hủ tiếu nhiều quá, chắc mẹ ăn không hết.
- Mẹ sang qua đây, con ăn dùm cho, bỏ tội lắm. Mà mẹ ăn ít quá, ốm nhom cũng không đẹp đâu. Mẹ người ta ai cũng đẹp, mẹ cũng phải đẹp à. Lần sau ăn không nổi nhớ kêu ít lại he, lỡ không có con ai ăn phụ mẹ.
- Cái thằng này, ăn dùm có chút mà lải nhải rồi…
… con mình bao giờ lớn thế nhỉ?
Hà hà! Lần đầu tiên thấy một mẩu thoại mẹ-con hay như thế! Lại rất lạ nữa!
Trả lờiXóaThằng bé gallant, đàn ông quá nhỉ ;-)
Trả lờiXóa