Sài Gòn lại vào mùa mưa, vậy là đã nhiều mùa mưa rồi tôi và anh không gặp nhau hay đúng hơn là không còn yêu nhau nữa. Tôi vẫn thế, cô đơn thật nhiều trên mỗi bước đường về, còn anh thì sao?!. Cũng không biết nữa, có lẽ anh hạnh phúc hơn tôi vì anh vốn được sinh ra trong một ngôi sao tốt mà. Ngoài kia trời lại mưa, không lớn nhưng dai dẳng và day dức như nỗi nhớ trong tôi vậy, không dưng tôi nhớ anh thật nhiều, bao nỗi nhớ mà bấy lâu nay tôi dồn nén như có dịp trỗi dậy, bùng lên trong tôi mạnh mẽ đến ngạt thở. Tôi nhớ anh, nhớ đến ánh mắt lần đầu tiên nhìn tôi say đắm và nhớ cả khoảng khắc tình cờ anh quen tôi . . .
Ngày ấy tôi vẫn còn vô tư và tinh quái lắm, tôi luôn cười cợt đám đám bạn si tình của mình mỗi khi bọn nó đau khổ vì thất tình, với tôi phương châm sống tốt nhất là: “không nên yêu ai cả, vì yêu chỉ làm cho ta thêm bối rối và phức tạp”, với tôi yêu là một thứ gì đó không cần thiết dù có khi trống vắng đến nao lòng. Và có lẽ vì sự “ương ngạnh” đó mà thần tình yêu đã trừng phạt tôi bằng một mũi tên tình ái bi thương và dang dở. Có lẽ chính thần đã xui anh đến với tôi trong một đêm mưa tầm tã, một ngày ảm đạm nhất trong năm, một sự tình cờ mà ngay bản thân tôi cũng không thể ngờ được. Ký ức của tôi còn ghi rất rõ khoảng không vô hình ấy, xe tôi không mở đèn và anh chỉ tình cờ nhắc nhở tôi – một việc làm bình thường như bao người vẫn làm, để rồi tôi đáp lại anh bằng một nụ cười thân thiện đủ làm anh “choáng” và đủ mạnh để kéo anh theo về nhà dù đã 10g tối. Chỉ thế thôi, một cuộc gặp gỡ thật bình thường nhưng đã bắt đầu một chuyện tình đẹp kéo dài đến ba năm. Ba năm – nói như người ta vẫn thường nói – không quá ngắn cũng không quá dài cho một cuộc tình, thế nên khi nó đi vào hồi kết thì chia tay là một điều hiển nhiên. Không có lý do chính đáng, chỉ là một câu thông dụng “không hợp nhau”. Tôi không trách anh cũng không trách mình, vì suy cho cùng giữa tôi và anh chưa bao giờ thật sự là của nhau. Anh thấy thích tôi vì lối cư xử nhẹ nhàng, có giáo dục của một gia đình truyền thống. Tôi chọn anh vì anh tự lập và mạnh mẽ. Hoàn toàn lý trí, tình yêu của tôi chỉ có thể xem là một sự lựa chọn giữa hai cá thể mà mỗi bên đều cần hoàn thiện lẫn nhau. Thế nhưng dù đã nhận định như vậy, tôi vẫn không sao hiểu được trái tim mình. Tôi vẫn nhớ anh, vẫn day dứt khi nghĩ về anh, vẫn ghen tuông khi thấy anh sánh vai cùng cô gái khác. . .
Đêm nay trời lại mưa, cơn mưa bong bóng như ngày xưa, tôi lại đi trên con đường có hoa dầu của ngày xưa, tất cả đều nguyên vẹn, tinh khiết, tất cả đều êm đềm và sẽ trọn vẹn hơn nếu có anh. Tôi chưa bao giờ cho phép mình tiếc nuối, cũng như chưa bao giờ tôi hối hận về những đều mình đã làm, thế mà đối với anh, tôi lại có thể tự cho mình cái quyền “giá như”, có phải tôi đang hối tiếc không?! Chính tôi cũng không thể nào hiểu được, thôi thì hãy để nó trôi qua, rồi một ngày nào đó có thể tôi sẽ thầm cảm ơn quyết định ngày hôm nay. Ừ, có thể lắm, biết đâu!!!
Có cảm xúc yêu là quí giá lắm. Dù chia tay nhưng mãi mãi vẫn nhớ những giờ phút yêu và được yêu ấy :-)
Trả lờiXóaBài này hay lắm bạn ạ! Tình yêu là thế mà. Vừa tiếc nuối, vừa đau đớn, vừa bằng lòng và đôi lúc còn mãn nguyện nữa.
Trả lờiXóaBác Thuỵ: bác quá khen. Bác xem em có thể gởi bài thi truyện ngắn cho báo tiếp thị được hông?! Động viên tinh thần tí mà. Hì Hì
Trả lờiXóa