Thần tượng:
Nói về thần tượng, hẳn ai trong đời cũng một lần có thần tượng, không ít thì nhiều đều có một hình mẫu nào đó để mơ ước, khát khao. Tôi cũng không ngoại lệ, thần tượng của tôi không ai xa lạ chính là “ông nội”. Tôi còn nhớ rất rõ ngày tôi còn bé, ông nội đã làm một quan chức gì đó lớn lắm, lớn hơn sức tưởng tượng của tôi, vì cái thời đói kém mà bà con toàn ăn cơm độn khoai độn sắn hay bo bo thay cơm, thì tôi toàn ăn cơm trắng với thịt cá ê hề. Thậm chí năm tôi học lớp 6 tôi còn được đi học bằng xe hơi và thỉnh thoảng có thêm 2 cái bánh bao nhân thịt to tổ chảng trong cặp (tôi 1 cái và cô giáo 1 cái), khỏi phải nói tôi được cưng như thế nào. Nhưng không vì thế mà tôi được phép tự cao và làm tàng nhe. Mang tiếng là đi học bằng xe hơi nhưng xe đậu cách cổng gần 10m và tôi tự đi bộ vào. Học hành mà hạng khá là bị đòn, không có chuyện la cà ngoài đường nhé, học xong là về nhà, trễ 5’ cũng bị quýnh như chơi. Kỷ luật quân đội như thế, nhưng bọn tôi vẫn thấy vui vẻ và rất thần tượng ông nội. Bởi ông nội làm quan to mà rất bình dị, ông luôn bận quần tây đen, áo sơmi trắng có mặc thêm áo thun ba lỗ bên trong. Tóc ông luôn được hớt cao, gọn gàng. Ông đi làm bằng chiếc mô-bi-lết màu xanh, máy chạy y như máy cày, cứ bành bạch, bành bạch. Từ nhà đến cơ quan cũng không xa nên ông toàn tự đi mặc dù ông được cấp cả 1 cái xe huê kỳ to đùng có máy lạnh đàng hoàng. Ông nội được cấp 1 căn biệt thự cũ kỹ ở quận 8, xa trường học của bọn tôi, nên bọn tôi được cho qua nhà cô ở quận 5 để tiện việc học tập. Thế là năm tôi vào lớp một, tôi khăn gói ra riêng y như vào trại lính. Cô ruột của tôi cũng thương tôi lắm và kỷ luật thì không thua gì ông nội, có lẽ vì vậy mà suốt 12 năm học tôi luôn đứng thứ hạng cao trong lớp.
Ở với cô tất nhiên là không gần ba mẹ rồi, vì ba mẹ tôi ở cùng ông bà nội bên quận 8, chỉ có bọn tôi ở với cô bên Q5, nên mỗi cuối tuần là ngày bọn tôi ao ước nhất. Thứ 7, ông nội sẽ ghé qua nhà cô và chở bọn tôi về quận 8 chơi. Xe ông gắn thêm cái baga nhỏ đẳng trước để chở cho đủ 3 đứa cháu (một ngồi trước và hai ngồi sau). Ông nội khá mập, và hay uống rượu nên ông có cái bụng bia to tròn, bọn tôi ngồi sau không bao giờ ôm hết cái bụng của ông thế nên áo ông bị đứt nút thường xuyên. Nhưng nội tôi không phiền mà còn rất vui, tuy bận rộn nhưng nội luôn có thời gian chơi với bọn tôi. ở với nội, tôi học được nhiều cái hay như biết đan nong tre nè, thắt con cào cào và nhiều trò vui khác nữa. Tôi nhớ rất rõ, năm tôi được tuyển thẳng vào lớp 6 trường chuyên, nội thưởng cho tôi nguyên 1 chiếc xe đạp thiệt đẹp (thời đó, có xe đạp là niềm ao ước của nhiều người, học sinh như tôi đừng hòng mà có). Rồi dành mỗi chủ nhật dạy tôi chạy xe, có khi nội kêu chú sáu tài xế chở tôi cùng cái xe lên tận thủ đức để tập chạy (sang nghê). Niềm vui nào rồi cũng có lúc kết thúc, với tôi đó là một kết thúc buồn và không mong đợi. Năm tôi học lớp 7, nội tôi phát hiện bị ung thư thanh quản, phải làm phẫu thuật. Một ngày trước ca phẫu thuật, nội đã ghi âm lại giọng nói của mình như một lời trăn trối, nội sợ cuộc phẫu thuật sẽ không thành công và nội sẽ không còn cơ hội để nói với con cháu lời sau cùng. Tính nội vẫn thế, rất cẩn thận trong từng công việc. Thật may là nội tôi qua được cơn nguy kịch, nhưng giọng nói thì không còn. Không sao, miễn nội tiếp tục sống là vui rồi. Nhưng niềm vui không dài, nội bị di căn ung thư và không thể qua khỏi một năm sau đó. Ngày nội ra đi là một ngày mưa tầm tã, là ngày mà tôi thấy ông trời thật bất công. Song với cái tuổi còn quá trẻ con ấy, tôi không cảm nhận hết được nỗi mất mát đó. Cho đến năm tôi 17 tuổi, trong một lần tình cờ dọn dẹp tủ đồ của mẹ, tôi phát hiện ra cuộn băng ngày xưa và nước mắt tôi rơi theo từng lời ông nói: “bà và các con của tui, tui ghi âm lại những lời này vì tui sợ tui sẽ không qua khỏi ngày mai, dù có chuyện gì thì bà và các con cũng đừng buồn. Tui còn nợ bà và các con nhiều lắm, hãy tha thứ cho tui nếu tôi đã làm gì để bà buồn. Tui có chết rồi, bà sống vợ chồng thằng Hùng nhe, mà thôi bà qua quận 5 ở đi, chớ nếu bà ở đây, đi ra đi vô sẽ nhớ tui, rồi bà khóc mang bệnh thì tội các con lắm. Tui nói ít bà nghe hiểu phải không?!..” ông còn nó với bà nhiều lắm, nhưng đoạn tôi khóc nhiều nhất là : “các cháu của ông, ông không còn thời gian chơi với các cháu nữa, đừng giận ông nhe. Các cháu là niềm tự hào của ông, Tâm nè, con là chị lớn phải làm gương cho mấy em nhe, có thiệt thòi chút nhưng làm lớn phải vậy, con lùn đen và út khánh, ráng mau lớn, đi làm nuôi bà thay ông he. Ông trông cậy vào các cháu hết, đừng phụ lòng ông. Ông nói bây giờ chắc các con không hiểu hết đâu, ráng ghi nhớ, sau này lớn lên làm ngươì tốt, nhớ lời ông nhe.” ... Giờ thì tôi đủ lớn để hiểu lời ông, nhưng ông thì không còn để mà dạy tôi làm người nữa rồi.(còn tiếp)
Ở với cô tất nhiên là không gần ba mẹ rồi, vì ba mẹ tôi ở cùng ông bà nội bên quận 8, chỉ có bọn tôi ở với cô bên Q5, nên mỗi cuối tuần là ngày bọn tôi ao ước nhất. Thứ 7, ông nội sẽ ghé qua nhà cô và chở bọn tôi về quận 8 chơi. Xe ông gắn thêm cái baga nhỏ đẳng trước để chở cho đủ 3 đứa cháu (một ngồi trước và hai ngồi sau). Ông nội khá mập, và hay uống rượu nên ông có cái bụng bia to tròn, bọn tôi ngồi sau không bao giờ ôm hết cái bụng của ông thế nên áo ông bị đứt nút thường xuyên. Nhưng nội tôi không phiền mà còn rất vui, tuy bận rộn nhưng nội luôn có thời gian chơi với bọn tôi. ở với nội, tôi học được nhiều cái hay như biết đan nong tre nè, thắt con cào cào và nhiều trò vui khác nữa. Tôi nhớ rất rõ, năm tôi được tuyển thẳng vào lớp 6 trường chuyên, nội thưởng cho tôi nguyên 1 chiếc xe đạp thiệt đẹp (thời đó, có xe đạp là niềm ao ước của nhiều người, học sinh như tôi đừng hòng mà có). Rồi dành mỗi chủ nhật dạy tôi chạy xe, có khi nội kêu chú sáu tài xế chở tôi cùng cái xe lên tận thủ đức để tập chạy (sang nghê). Niềm vui nào rồi cũng có lúc kết thúc, với tôi đó là một kết thúc buồn và không mong đợi. Năm tôi học lớp 7, nội tôi phát hiện bị ung thư thanh quản, phải làm phẫu thuật. Một ngày trước ca phẫu thuật, nội đã ghi âm lại giọng nói của mình như một lời trăn trối, nội sợ cuộc phẫu thuật sẽ không thành công và nội sẽ không còn cơ hội để nói với con cháu lời sau cùng. Tính nội vẫn thế, rất cẩn thận trong từng công việc. Thật may là nội tôi qua được cơn nguy kịch, nhưng giọng nói thì không còn. Không sao, miễn nội tiếp tục sống là vui rồi. Nhưng niềm vui không dài, nội bị di căn ung thư và không thể qua khỏi một năm sau đó. Ngày nội ra đi là một ngày mưa tầm tã, là ngày mà tôi thấy ông trời thật bất công. Song với cái tuổi còn quá trẻ con ấy, tôi không cảm nhận hết được nỗi mất mát đó. Cho đến năm tôi 17 tuổi, trong một lần tình cờ dọn dẹp tủ đồ của mẹ, tôi phát hiện ra cuộn băng ngày xưa và nước mắt tôi rơi theo từng lời ông nói: “bà và các con của tui, tui ghi âm lại những lời này vì tui sợ tui sẽ không qua khỏi ngày mai, dù có chuyện gì thì bà và các con cũng đừng buồn. Tui còn nợ bà và các con nhiều lắm, hãy tha thứ cho tui nếu tôi đã làm gì để bà buồn. Tui có chết rồi, bà sống vợ chồng thằng Hùng nhe, mà thôi bà qua quận 5 ở đi, chớ nếu bà ở đây, đi ra đi vô sẽ nhớ tui, rồi bà khóc mang bệnh thì tội các con lắm. Tui nói ít bà nghe hiểu phải không?!..” ông còn nó với bà nhiều lắm, nhưng đoạn tôi khóc nhiều nhất là : “các cháu của ông, ông không còn thời gian chơi với các cháu nữa, đừng giận ông nhe. Các cháu là niềm tự hào của ông, Tâm nè, con là chị lớn phải làm gương cho mấy em nhe, có thiệt thòi chút nhưng làm lớn phải vậy, con lùn đen và út khánh, ráng mau lớn, đi làm nuôi bà thay ông he. Ông trông cậy vào các cháu hết, đừng phụ lòng ông. Ông nói bây giờ chắc các con không hiểu hết đâu, ráng ghi nhớ, sau này lớn lên làm ngươì tốt, nhớ lời ông nhe.” ... Giờ thì tôi đủ lớn để hiểu lời ông, nhưng ông thì không còn để mà dạy tôi làm người nữa rồi.(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét