Thứ Tư, 31 tháng 3, 2010

GÓC KỶ NIỆM!

Tôi muốn hồn tôi mãi lạnh lùng,
Cuộc đời tôi đó mãi ung dung,
Đừng quen, đừng biết, đừng thương nhớ
Để cõi lòng tôi chẳng rối tung . . .
***
Chỉ nhớ hôm xưa một buổi chiều,
Cùng người trò chuyện xuốt canh thâu,
Người đi tôi thấy lòng mong nhớ,
Cảm thấy quanh mình nỗi cô liêu.
***
Tôi muốn mang theo trọn cuộc đời,
Cho dù chỉ gọi cố nhân thôi,
Tình theo ai đó vào sương khói,
Bỏ lại sau lưng một bóng hình.
***
Người gởi tặng tôi một đoá hồng,
Ngỡ ngàng chẳng biết nhận hay không?!
Nhận thì có lẽ còn quá sớm,
Trả lại thì e sẽ mất lòng.
***
Tình yêu không định đề công thức,
Làm sao giải được tiếng con tim,
Tình yêu không phải là toán học,
Đâu có ẩn số để ta tìm.
***
Nhớ lắm mà tôi cứ lạnh lùng,
Như không nhung nhớ, chẳng chờ mong
Trời ơi, khi đóng vai hờ hững,
Nát cả lòng tôi, ai biết không ?!
***
Hãy nói với tôi một tiếng yêu,
Dù cho tiếng ấy mỉa mai nhiều,
Cho tôi đỡ thấy hồn hoang lạnh,
Buốt giá vào tim những buổi chiều.
Tối qua, dọn dẹp mớ hỗn độn trong tủ, tình cờ thấy cuốn nhật ký, đã lâu rồi mình không viết nhật ký, lật vài trang cũ, đọc những dòng ngây ngô, bao kỷ niệm tự dưng tràn về, trọn vẹn và tinh khôi. Bỗng dưng bâng khuân lạ. Những vần thơ này có cái sưu tầm, có cái tự sáng tác, đọc lại thật thú vị. Hoá ra mình cũng "lãng mạn chủ nghĩa" quá.

Thứ Hai, 29 tháng 3, 2010

LÀM MỘT CÁI THỐNG KÊ NÀO!

MEO 1 THÁNG TUỔI
MEO 6 THÁNG TUỔI

MEO 12 THÁNG
MEO 14 THÁNG

MEO 16 THÁNG
VÀ MEO 2 TUỔI
KẾT LUẬN:
LỚN MAU QUÁ, VÀ NAM TÍNH QUÁ. HIC

DẠY CON

- Mẹ! cho con mượn cây roi
- Chi vậy con?
- Con đánh ba vì ba dám tắt tivi của con, con đang xem cô “tin kơ beo” mà.
Cái giọng líu lo của con Meo làm tôi bật cười. Con nít đúng là học nhanh thiệt. Mới tối qua, tôi xem tivi, nó chạy đến tắt và bị tôi phạt úp mặt vào tường vì tội mất lịch sự. Và bây giờ nó thực hiện y như vậy với ba nó, thiệt không biết xử lý thế nào luôn.
- Ok, con đi với mẹ, xem ba tại sao tắt cô tin kơ beo của con.
- Ba Lưu, sao tắt tivi của meo?
- Anh nói tối rồi, tới giờ đi ngủ, đúng luật là tắt thôi?! (lão chồng nhướng mắt nhìn đầy thách thức). Cái này thì lão nói đúng, có quy định về giờ giất mà.
- Meo, tới giờ con đi ngủ mà, ba tắt là phải rồi, mẹ không binh đâu nhe.
(vẫn khóc lóc bi thảm)
- Nhưng con đang coi sao ba tắt, mẹ nói vậy là hư mà?
(chà trả treo gớm)
- À, nhưng tới giờ đi ngủ, phải tắt, đó là luật mà, con quên hả? Bây giờ đi ngủ, không nhưng nhị gì cả (hăm dọa), con lì ba đánh mẹ không can đâu à.
ấm ức đi ngủ, cô nàng rưng rức mãi.
Làm ba mẹ khổ thiệt, phải đầu tư chất xám dữ quá.
Mà con nít bây giờ cũng khôn thiệt, đầu đuôi bất nhất là mệt với nó.

Đây, hình của Meo đây. Nói không rõ ràng là mệt với Meo nhe.

Thứ Bảy, 27 tháng 3, 2010

NHỮNG BÀ VỢ ... KHÔNG TUỞNG

Nhân đọc bài viết về chuyện bừa bộn của các bà vợ, tôi liên tưởng đến ông anh chồng, hoàn cảnh y chang. Mỗi lần qua thăm anh chị, tôi không dám ngồi, chớ đừng nói uống ly nước. Mà không chỉ riêng tôi, cả chồng tôi cũng thế, anh ấy rùng mình mỗi khi vào tolét. Vì sao ư? Không thể tưởng tượng, tôi tả thực nhé.
Đầu tiên là phòng khách, nhà lót gạch bông mà nhám chân không thể tả, sữa của mấy nhóc rơi xuống, đóng vảy, còn y nguyên. Bàn nước thì vết nước trà, nước cam đóng vàng. Ly tách thì hình như 1 năm rửa 1 lần, nó đóng bợn thấy ghê. Ghế sa lon đầy vết phấn, viết chì, thậm chí cả tóc rơi vẫn còn nguyên. Bàn thờ giữa nhà, chân nhang một lớp dày, mạng nhện bám lên khuôn hình của ông bà. Cốc tách cúng trà khô queo, đóng cặn. Khiếp.
Kế đến là bếp, sờ vào món gì cũng nhớt nhớt, y như không hề xài xà bông. Tủ lạnh bốc mùi kinh khủng, thậm chí thịt để trong đó chuyển sang màu xanh mốc. Cộng với hàng tỷ thứ linh tinh khác mà dường như nó không hề di chuyển trong 1 thế kỷ.
Nhà tắm thì khỏi nói, hôi hám, treo lỉnh kỉnh thứ, từ đồ lót xài cả năm, rách rưới, đen thui vẫn được treo lủng lẳng y như để đuổi tà.
Cuối cùng là phòng ngủ, khai nước đái trẻ con không chịu nổi, áo con áo ba mẹ nùi 1 đống trong tủ, khi cần thì xổ cả đống ra, chọn lựa rồi mới ủi.
Mỗi lần gia đình anh chồng ra phố, đố ai biết như vậy, áo quần tinh tươm, sạch sẽ. Thế nên lần đầu tiên qua nhà anh chồng, tôi sốc thật sự. Giờ thì quen rồi, chỉ tội anh chồng, ông than với ox tôi: “ vợ tao mà bằng 1 góc vợ mày, tao ăn chay 1 năm”, Ông anh kể hồi quen nhau, chị đâu có vậy, thấy cũng sạch sẽ, ngăn nắp, ai dè cưới rồi mới biết nhà cửa vậy là do má chỉ dọn, thậm chí phòng ngủ cũng má chỉ dọn luôn. Ở với nhau có vài tháng, mà ổng nổi điên cả chục lần, tất cả cũng vì tính bừa bộn và cẩu thả của chị. Có lần lên đỉnh điểm, ổng đi đám cưới, chị lục trong đống đồ ra cái áo, ủi ủi đại cho ổng đi, gấp quá ổng bận đại mà không coi, tới nơi, ngồi gần ai cũng nhăn nhăn mũi, phải tội hôm đó ổng ngẹt mũi nữa, nên hông hiểu tại sao, tới hồi anh đồng nghiệp hỏi, bộ mày té ao hả, sao hôi quá mậy. Trời ơi, ổng muốn nổi điên khi biết rằng cái áo đó nằm trong kẹt tủ, bị mèo đái lên, chị nhà ta thấy trễ ủi đại luôn. Lần đó giận quá, ổng bỏ qua nhà ox ngủ, chị nhà cũng thay đổi được chút chút, xong, qua cơn giận, bệnh cũ tái phát. Hết thuốc chữa. Giờ hông lẽ ra toà ly dị vì lý do này. Khổ nổi ông anh chồng lại là một CEO cho 1 tập đoàn có tiếng, vậy mà đi đâu cũng không dám đem vợ theo, cũng không dám đem bạn bè đến nhà sợ “đội quần với thiên hạ” (nói nguyên văn lời ổng). Giờ xong việc là ổng chở con đi chơi, tối mới dìa, cơm nhà thì hai ba bữa ăn một lần. Cứ đà này tôi không biết khi nào thì ổng ở hẳn nhà bà bé luôn (tất nhiên nếu ổng có bà bé). Không biết chị dâu tôi có hiểu điều này không nhỉ?!

Thứ Sáu, 26 tháng 3, 2010

MỘT CHUYỆN TÌNH - tt

Má mi! con thi đậu rồi, con đậu loại giỏi nhe, má mi thưởng đi nào!!
Tiếng cu bi lanh lảnh ngoài ngõ, thằng bé đã 10 tuổi rồi, ra dáng một cậu con trai chững chạc và thông minh. Nó đi như chạy vào nhà, lại sà ngay vào lòng Thi và tiếp tục tíu tít mặc cho Thi không kịp nghe gì. Đã năm năm trôi qua, thằng bé đã quen với sự vắng mặt của ba, nó thôi không hỏi Thi về ba nữa, trong trí óc non nớt của nó, ba chỉ tạm vắng mặt vì công tác xa thôi, thằng bé luôn tin rằng ba nó vẫn yêu nó, vẫn nhớ về nó vì mỗi lần sinh nhật đều có quà của ba, mỗi tháng đều có thiệp của ba gởi về. Nó yêu ba nó lắm, với nó ba thật tuyệt vời. Thi đã gạt con suốt một thời gian dài, nhưng Thi không nghĩ mình làm sai, lương tâm Thi không hề cắn rức, Thi không muốn hình ảnh về ba bị méo mó trong tâm trí con, Thi không muốn con mình bị những đứa trẻ khác trêu chọc. Trái lại, điều này càng làm cho thằng bé trở nên mạnh mẽ và can đảm hơn. Nó tự hào là gã đàn ông duy nhất trong nhà, nó sẵn sàng đấm chết bất cứ gã đàn ông nào dám lăm le tình ý với mẹ nó. Thi tự hào về con lắm, đôi khi chợt dừng lại, Thi thấy mọi cái thay đổi nhanh đến không ngờ. Thi giờ là chủ một quán café sân vườn lúc nào cũng đông khách, ngôi nhà nhỏ bé ngày xưa được thay bằng một ngôi biệt thự xinh xắn có nhiều hoa tường vy và thiên lý, nhưng điều quan trọng là Thi không còn nhớ về anh nhiều như xưa, có chăng là những kỷ niệm xa xôi thoáng qua. Thi không ngờ mình có thể vược qua được biến cố to lớn đó. Thi hài lòng với bản thân và cuộc sống hiện tại. Tiếng cu bi lại kéo Thi ra khỏi dòng hồi ức: “má mi hứa sẽ thưởng con đó nhe”. “ừa, mẹ nhớ rồi mẹ sẽ . . . - bất giác, Thi nhớ đến mẹ chồng, đã lâu rồi Thi không về thăm bà - dẫn con về thăm bà nội nhe”, “thăm nội hả mẹ - cu bi như sợ mẹ nó đổi ý, liền hỏi tới tấp - mẹ nói thiệt hả? chừng nào đi”. “tuần sau nhe con, để mẹ sắp sếp công việc đã, mẹ cho con ở nhà nội một tháng luôn, tha hồ cho con đi tắm biển”. “ Má mi tuyệt vời, hun một cái hé”.
***
Chỉ còn một tiếng nữa là tàu đến ga Nha Trang, cu bi vẫn ngủ ngon lành trên tay Thi, suốt đêm qua nó thức trắng vì vui và hồi hộp (chắc là Thi nghĩ vậy thôi) đúng là con nít, Thi khẽ mỉm cười cúi xuống hôn con, bất chợ Thi nhận ra một khuôn mặt thân quen mà từ lâu rồi Thi cố quên – khuôn mặt của Huy, khuôn mặt rám nắng với đôi mắt to cùng hàng mi đen dài, khuôn mặt mà Thi vẫn tin rằng kiên nghị và trách nhiệm. Giờ đây khuôn mặt ấy lại hiển hiện thật rõ ràng trên nét mặt của con làm Thi thật xót xa, tim Thi giờ lại nhói lên, tê buốt. Thi cứ ngắm con như thế cho đến khi tàu kéo một hồi còi thật to, làm cả hai mẹ con giật cả mình, có lẽ tàu đã đến ga. “Đến rồi má mi, xuống thôi, má mi đi cẩn thận, có gì nắm tay con đây này, không té đâu, mẹ đừng sợ nhe” - tiếng cu bi cứ y như ông cụ non, thái độ của nó làm Thi bật cười, nó mím môi kéo Thi đi, mắt nhìn chung quanh như sợ mẹ nó đi lạc vậy.
Vất vả lắm Thi mới ra khỏi ga, cũng gần một tiếng hơn, may là Thi không báo trước, chứ không mẹ chồng lại cuốn lên vì lo lắng. Từ ga đến nhà cũng không xa, Thi dắt con đi bộ cho thoải mái sau một chuyến hành trình dài, bỏ lại sau lưng một Sài Gòn náo nhiệt thường trực. Nha Trang sau bao năm cũng không khác mấy, người cũng không đông lắm, nhất là mùi gió biển đặt trưng thì không hề thay đổi. Lẩn thẩn thế nào mà hai mẹ con đến nhà không hay. Ngôi nhà mái ngói đỏ cổ kính với hàng trúc trước cổng hiện ra thật bình dị, mọi cái vẫn như xưa, y như thời gian đã bỏ quên nơi này vậy, duy một điều, nó buồn hơn. Đón Thi bằng thái độ yêu thương nồng thắm, mẹ chồng đã làm Thi thấy mình thật có lỗi khi đã lâu không ra thăm bà, dù rằng Thi vẫn giữ liên lạc thường xuyên.
- Con ở đây lâu không?
- Một tháng mẹ à, thằng bi sẽ ở đây với mẹ một tháng, mẹ chịu không? – Thi trả lời mẹ thật khẻ khàng
- Ở đây luôn cũng được chớ sao không, con khéo hỏi
Vậy đấy, ngày đầu tiên về lại quê chồng như thế đấy, thật thân thương, thế mà bao lâu nay, Thi cứ ngỡ tình cảm đã phai nhạt sau biến cố giữa Thi và Huy, suy cho cùng thì mẹ đâu có lỗi, chỉ tại Thi cố chấp thôi.
***
Trăn trở mãi vẫn không ngủ được, Thi ngồi dậy đi xuống nhà dưới uống nước. Mò mẫm trong bóng tối, Thi suýt hét lên khi sờ trúng một bóng đen chắn ngay hành lang.
- Mẹ nè con - giọng mẹ khe khẽ cất lên làm Thi trấn tĩnh lại.
- Mẹ không ngủ được hả? hay mẹ bệnh? mẹ có sao không?
- Mẹ không sao, mẹ nhớ thằng Huy thôi.
Trong bóng đêm yên tĩnh, Thi nghe được tiếng thở dài của mẹ. Mấy ngày nay, Thi biết mẹ đã rất nén lòng cố tránh không nhắc đến Huy trước mặt Thi, mẹ sợ Thi buồn, nhưng đêm nay, có lẽ mẹ không thể che đậy được nữa. Thi thấy thương mẹ vô cùng, Thi đứng ngây người không biết mình phải nói gì để an ủi mẹ, ngôn từ trở nên bất lực trước tình thương của mẹ. Thi chỉ biết ôm mẹ, dụi đầu vào ngực mẹ như cu bi vẫn làm nũng với Thi. Mẹ chồng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc Thi rồi thủ thỉ tâm sự: “con còn nhớ thằng Huy không? – không để Thi trả lời bà tiếp luôn - thật ra sau khi chia tay con, nó không ở với người phụ nữ đó, cô ta đi nước ngoài theo gia đình rồi, nó về đây ở với mẹ. Nó tìm con hoài, mà con chuyển nhà đi đâu rồi, mấy lần nó nhờ mẹ hỏi khi con gọi điện ra, nhưng vài câu là con tắt máy. Nó xin một chỗ ngoài Hòn Rơm, hình như quản lý gì đó rồi ở miết ngoài đó luôn, có khi 2 tháng mới về, ở với mẹ vài ngày rồi lại đi. Tối qua, nó gọi về, mẹ báo có con ra thăm, nó im lặng khá lâu, rồi hỏi khi nào con đi. Mẹ nói con ở một tháng, có thằng cu bi về nữa. Nó nói, mẹ đừng cho con biết là nó gọi, nó sẽ sắp xếp thời gian về thăm thằng Bi và con. Ngừng một chốc như để thăm dò thái độ của Thi, bà lại tiếp “nó biết nó có lỗi, nó buồn lắm, từ hồi về đây, nó không uống rượu, hút thuốc nữa, có trầm ngâm hẳn. Nhiều lần nó hỏi mẹ, nếu nó vào tìm con, liệu con có tha thứ cho nó không?! Con dọn nhà đi như vậy, chắc con hận nó lắm” Bà lại im lặng, có vẻ như khó khăn lắm bà mới dám nói tiếp suy nghĩ của mình “mẹ biết, con không phải là người như vậy, vì nếu con hận nó, con sẽ không quan tâm và hỏi thăm mẹ. Nhưng con à, phụ nữ, ai cũng cần một bờ vai để nương tựa, nếu con có thể thì hãy vì mẹ mà tha thứ cho nó nghe con, mẹ già rồi, mẹ không chịu được cảnh hai con như thế này mãi. Hơn nữa, thằng Bi nó lớn rồi, nó cũng cần có cha chứ con, không lẽ con gạt nó hoài hay sao? . . Mẹ còn nói nhiều lắm, nhưng Thi không thể nào nghe hết, Thi nghĩ đến Huy, làm sao Thi dửng dưng cho được, mấy ngày nay lòng Thi không lúc nào yên, thời gian qua, Thi ngỡ mình đã quên Huy, trái tim Thi không còn rung động vì Huy nữa, nhưng không, khi bước chân xuống ga, lòng Thi đã dậy sóng và Thi nhận ra tận đáy lòng Thi vẫn yêu Huy tha thiết. Giờ đây, mẹ đã khơi dậy vết thương trong lòng Thi, một lần nữa trái tim Thi lại nhức nhối nỗi nhớ và một lần nữa Thi lại khóc, chỉ có điều lần này Thi được vỗ về trong vòng tay mẹ chồng “ con khóc đi, mẹ biết con đau khổ lắm, cũng như mẹ ngày xưa vậy. Nhưng con ơi, nếu tha thứ được, con hãy tha thứ, chỉ có như vậy mới làm con nhẹ nhõm. Con suy nghĩ kỹ đi, nếu được, mai mẹ gọi nó về ăn bữa cơm gia đình nhe con. Mẹ biết nó trông con lắm. Mẹ thật không ngờ con mẹ lại làm con khổ thế, mẹ thay mặt nó xin lỗi con, hãy vì mẹ, vì thằng bi mà tha thứ cho nó nghen con”. Nói gì đây, lòng Thi lại nổi sóng.

***

Biển chiều nay lặng sóng, gió nhè nhẹ thổi vài nhánh dương khô trên bãi cát vàng, lất phất qua vành nón của Thi, bất giác Thi thấy xao xuyến lạ. Đã 3 ngày trôi qua mà Thi vẫn chưa quyết định được việc mình có tha thứ cho Huy hay không?! Mỗi lần nghĩ đến Huy, niềm căm phẫn xen lẫn nỗi nhớ nhung cứ cồn cào, cứa vào trái tim Thi nhức buốt, vì vậy Thi cứ lần lữa mãi. Nếu chiều nay, cu bi không mè nheo Thi đi tắm biển cùng gia đình bác Hai kế nhà thì có lẽ Thi cũng không lang thang ngoài biển và suy tư như thế này. Thi sợ chạm tay vào những hình ảnh của quá khứ, như thể nó mới hôm qua, Thi sợ nó lại vỡ vụn ra làm Thi đắm đuối.
Nỗi sợ nào rồi cũng qua đi, con sóng nào rồi cũng tan vào biển. Mẹ nói đúng, đến lúc Thi phải quyết định thôi, Thi mệt mỏi lắm rồi, Thi không thể một lúc đóng cả hai vai vừa ba vừa mẹ cũng như Thi không thể phủ nhận cu bi đã lớn, nó cần có ba. Hít một hơi thật sâu, Thi chậm rãi tiến về phía con, cùng xây lâu đài cát với con rồi thầm thì : “ mai ta đi đảo thăm ba con nhe” . . .

Thứ Năm, 25 tháng 3, 2010

Người đẹp hủ tiếu - Nguyễn Ngọc Tư

Cái tin bên phường Cây Me tổ chức cuộc thi “hoa hậu vỉa hè” thành công vang dội làm anh Tư chủ tịch phường Cây Mít bồn chồn xốn xang hết sức. Nói về thành tích, phường của anh đâu có thua gì bên đó, cũng đạt chuẩn phường văn hóa, thanh lịch, tổng kết năm ngoái ít hơn phường bạn đến… hai hộ nghèo, con nít ăn xin cũng vừa phải, chứ bên Cây Me tụi nó nằm lền khên ngoài lộ.
Vậy mà chỉ sau cuộc thi hoa hậu dành cho chị em buôn bán cóc ken ở vỉa hè như : chuối nướng, nước mía, xôi gà… phường Cây Me vụt trở nên chói sáng, đến mấy công ty du lịch lúc đưa khách đi thăm quan thành phố cũng ráng vòng qua con đường rác rưởi mịt mù của phường để giới thiệu với bạn bè thế giới nơi vừa diễn ra cuộc thi người đẹp vỉa hè.
Phường Cây Mít ta không thể thua họ được, gì chớ phụ nữ ta cũng phong phú, dù cái kinh Chín Bò ô nhiễm thúi tha chảy qua chảy lại nhưng không ảnh hưởng gì tới sắc đẹp của chị em hết, anh Tư nhấn mạnh trong cuộc họp khẩn cấp của tất cả cán bộ phường. Mọi người vỗ tay ủng hộ rần rần. Anh thư ký vừa ghi biên bản vừa lau nước bọt của mấy anh kia vì quá phấn khích văng trúng tùm lum tà la trên mặt. Sau cuộc bàn luận sôi trào (bọt mép), cuộc họp quyết định ngày hai mươi tháng này phường Cây Mít sẽ tổ chức cuộc thi “người đẹp hủ tiếu”. Đối tượng dành cho chị em phụ nữ sinh sống trong phường đã và đang bán hủ tiếu các loại, mở rộng cả lực lượng hủ tiếu gõ ở phường khác có đẩy xe ngang qua.
Đây không phải một cuộc thi bình thường mà là một sự kiện trọng đại của phường ta, loa phường truyền đạt lại ý kiến anh Tư chủ tịch. Mấy cái loa trước giờ chỉ rột rẹt đòi nợ thuế, giờ mới được nói sướng cái miệng… loa, ra rả ngày đêm, cứ năm phút văn nghệ thì năm phút phổ biến nội dung cuộc thi, tức là lúc chồng mở khuy áo vợ cho tới lúc cài nút lại sẽ nghe vụ người đẹp hủ tiếu khoảng bốn lần, tuyên truyền vậy mới ghê chớ. Sợ còn chưa chắc ăn, mấy anh văn hóa phường còn đi giăng mấy cái băng rôn đỏ chót ở mọi ngã đường, chấp chới trên đó là dòng chữ “Chào mừng hoa hậu hủ tiếu phường Cây Mít” cùng với câu tiếng Anh tương đương “Wellcom Miss Hu Tieu”, trên chữ miss có dán một cái vương miện vàng khè. Chị Tám Lùn bán hủ tiếu gõ nhìn thấy hết hồn, trời, vậy mà hồi nào giờ mình tưởng queo khâm là cái… tấm thảm. Tại vô khách sạn nhà hàng nào cũng có mấy tấm thảm chùi chân có vẽ chữ tây này, ai có dè…
Chị Tám tính không thi, chị cao có một thước bốn mươi mà bon chen chi, nhưng nghe nói nếu chịu mặc áo tắm đi qua đi lại thì mấy anh dân phòng hứa sẽ không rượt trong vòng một năm, lọt vô vòng mười sáu được đứng bán ngay trân cỗng ủy ban, nếu được hoa hậu thì khỏi nói, ngoài phần thưởng trị giá mấy triệu, rồi thì muốn đứng đâu nấu hủ tiếu cũng được.
Nghĩ vậy nên chị thập thò ghé phường đăng ký, mới hay thí sinh dự thi đông quá xá. Dân hủ tiếu chừng chục ngoài người chớ mấy, nhưng có nhiều chị chủ tiệm vàng, tiệm thời trang cao cấp… sáng nay bỗng dưng nhảy qua bán hủ tiếu nên người đẹp hùng hậu trông thấy. Trong danh sách có cả vợ anh Tư chủ tịch. Hết hồn. Chồng chị cũng hết hồn, khi hôm qua thấy vợ bỏ bê Hội cầu lông Những quý bà mỹ miều, đi nấu nồi hủ tiếu nhỏ xíu chừng vài tô ra trước nhà ngồi bán, chị nói kỳ này giựt cái vương miện hoa hậu cho vợ thằng cha chủ tịch phường Cây Me hết dẹo. Anh Tư nói bà xúi tổ chức thi hoa hậu cho mấy miếng đất nhà mình lên giá, giờ bà đòi đi thi nữa là sao là sao là sao ? Số đo ba vòng của bà 7 – 7 – 7 (đơn vị : gang tay) mà đòi mặc áo tắm hai mảnh là sao là sao ? Chị Tư phẩy tay cười, số đo số điếc ăn thua gì, tui là vợ chủ tịch mừ.
Anh Tư cự, đẹp xấu nhìn sơ qua biết liền, ăn gian là kiện thưa tùm lum, làm vậy mất uy tín tui. Chị Tư cười ngất, nói ông làm chủ tịch toàn nói chuyện vĩ mô nên hong có biết vi mô khỉ khô gì. Con nào đi thưa là tui cúng cặp vịt, thời buổi nhà nhà người người thi hoa hậu, cứ làm lùm xùm cho người ta chú ý tới cuộc thi của phường mình, hong chừng còn được lên báo đài trung ương nữa…
Chị Tư nói trúng bon như hồn cô Bảy Chà nhập xác cậu Ba Bóng ở miếu Trinh Nữ gần nhà, cuộc thi người đẹp hủ tiếu đã làm cho danh tiếng phường Cây Mít vang dội ra ngoài biên giới, bất chấp mọi thủ tục hải quan. Các trang tìm kiếm trên mạng cho ra hơn bảy trăm triệu kết quả liên quan tới hoa hậu hủ tiếu. Ghê hông ?!?!
=> Đọc mà chết cười, chị Tư viết hay quá xá.

MỘT CHUYỆN TÌNH

Mệt mỏi và chán nản, Thi ngã mình xuống chiếc giường cũ kỷ với mùi âm ẩm quen thuộc, im lặng, trầm ngâm để cố quên những biến cố bất ngờ đang diễn ra chung quanh, ngay trong ngôi nhà thân thương này. Hàng vạn câu hỏi, hàng ngàn điều thắc mắc ám ảnh trí óc Thi thật nặng nề : “sao mình lại bị sa thải? sao nó lại đến vào lúc này? Sao anh ấy lại có thể rời bỏ mình? Mình đã làm gì sai chăng? Mình sẽ chống chọi với chuyện này ra sao? Mình nuôi con thế nào? V…vv”, trong một lúc Thi không thể nào biện minh hay lý giải nổi những gút mắc ấy, Thi chỉ biết im lặng và … khóc. Từng giọt nước mắt nóng hổi cứ lăn dài trên má, một giọt, hai giọt, ba giọt và rồi thì không thể đếm nổi, nỗi đau quá lớn như những cơn sóng hung hãng trào dâng ào ạt, phá vỡ những rào cản cuối cùng trong Thi, Thi òa khóc nức nở như trẻ con mà không tài nào dỗ nín được. Có lẽ Thi sẽ khóc như thế mãi nếu không có tiếng gọi của cu Bi vọng vào: “má mi, con đi học mới về, mẹ đâu rồi?! hôm nay con được 3 bông hồng bé ngoan nè, má mi ơi!” Tiếng gọi trong trẻo như con đê kịp thời ngăn chặn những cơn sóng trong lòng Thi và kéo Thi về với thực tại. Không, Thi không thể để trí óc non nớt của con phải vẩn đục vì những thảm kịch này. Nhanh chóng như một diễn viên chuyên nghiệp, Thi lau vội dòng nước mắt và cười thật tươi khi thoáng thấy bòng thằng bé sắp vào phòng. “Bi của mẹ, làm gì mà la toáng thế hả con? mẹ đây!” thật vô tư thằng bé sà ngay vào lòng mẹ và liếng thoắng khoe về những thành tích đã đạt được, có vẻ nó hả hê và sung sướng lắm. Nhìn nó ríu rít như chim sẻ, trong thoáng chốc Thi thấy lòng mình nhẹ nhõm. Ít ra ông trời cũng công bằng khi còn để lại cho Thi niềm vui nho nhỏ này, nó là nguồn sống, là kết quả của một tình yêu sâu đậm, cũng không kém phần lãng mạn của Thi và anh . . .
Chuyện tình của Thi bắt đầu bằng một cái mail đi lạc. Lần đó, Thi nhận được một mail lạ, đầy tâm sự gởi cho một cô gái nào đó, thế mà không hiểu sao, nó lại đi vào hộp thư của Thi. Hôm đó là một ngày thật trống trải và cô đơn, Thi lại chỉ có một mình trong căn nhà rộng, thế là không biết có phải không gian tạo cảm xúc không mà Thi đọc lá thư ấy thật say mê, như đọc chính lá thư gởi cho riêng mình, rồi Thi viết trả lời (chính xác là thông báo cho anh chàng kia biết mình đã gởi nhầm địa chỉ) chỉ vài dòng thôi. Nhưng thật bất ngờ, Thi nhận được bức mail trả lời vô cùng thú vị : “anh muốn nói chuyện với em và những dòng anh viết là dành riêng cho em, Thanh Thi à”. Vậy đấy, Huy đã làm quen Thi theo cách hiện đại nhất mà có nằm mơ cô cũng không hình dung nổi mình lại có người yêu theo cách ấy. Ngày hai người chính thức gặp nhau thật hồi hộp và cũng không kém phần lãng mạn. Chính Huy là người đề nghị gặp nhau, Huy bảo Thi hãy mặc chiếc áo nào Thi thích nhất, và không cần cho Huy biết nó ra sao, vì Huy sẽ tự cảm nhận được Thi, để xem chúng ta có duyên không nào. Hơi bất ngờ trước lời đề nghị đó, nhưng Thi vẫn “ok”, để xem anh chàng nhận ra mình ra sao. Thú vị! Địa điểm là một quán café ven sông Sài Gòn. Thi còn nhớ như in lần đó, khi Thi vừa bước vào quán, đã có tiếng gọi rõ to “Thi ơi, ở đây”, Thi suýt hét lên khi thấy Huy, chẳng ai xa lạ, chính là anh chàng vừa mua máy vi tính tại cửa hàng của Thi hồi tháng trước, còn Huy chỉ nhìn và nở một nụ cười bí hiểm như Monalisa. Huy nói, Huy đã yêu Thi từ cái nhìn đầu tiên, thế nên Huy làm mọi cách để có được email của Thi và đánh bạo làm quen. Thi đã rung động từ giây phút đó, chuyện tình của Thi thật đẹp, tuy Huy không phải là mẫu người yêu lý tưởng, Huy gia trưởng nhưng Huy thật sự là một người đàn ông giàu nghị lực và trách nhiệm, chính điều đó đã chinh phục trái tim Thi. Huy hay kể về tuổi thơ, về cuộc sống thiếu thốn tình thương, về miền quê đầy gió biển của mình. Mỗi lần Huy kể về Nha Trang – quê hương của Huy, Thi đọc được trong mắt Huy niềm vui, tự hào và cả nỗi niềm sâu kín. Huy kể về ba, người đã bỏ rơi Huy từ bé, Huy kể về mẹ, người đã nuôi anh em Huy nên người bằng đồng lương giáo viên còm cõi…Anh kể về những thành viên trong gia đình một cách say sưa, để rồi đưa ra kết luận: “Anh sẽ không bao giờ vô trách nhiệm như ba, không bao giờ anh bỏ rơi con. Cuộc sống đã dạy cho anh phải biết trân trọng những gì mình có”. Và Thi đã đón nhận lời cầu hôn của anh với một niềm tin tuyệt đối, mặc dù Thi biết con đường sắp không hề bằng phẳng. Trước mắt, cả hai phải đối mặt với một sự thật là: Thi giàu, Huy nghèo, Thi là con gái một, Huy cũng là con trai duy nhất, gia đình Thi không thể chấp nhận một chàng rể nhà nghèo, ba mẹ lại không trọn vẹn, không biết rồi đây Huy có lây cái gen phản bội đó không, liệu Huy có đủ khả năng lo cho Thi không ?! nhiều và còn nhiều lý do chính đáng để ba mẹ Thi từ chối Huy. Song yêu Huy, Thi chấp nhận tất cả, Thi cảm thông sâu sắc con người Huy, bản thân Thi không cho phép Thi một lần nữa làm tổn thưong trái tim Huy, hơn ai hết Thi biết Huy không cứng rắn như bề ngoài của mình, tâm hồn Huy rất mong manh, yếu đuối, nó cần sự nương tựa và chở che. Mặc cho những khuyên lơn, dỗ dành của mẹ, mặc những lời cấm đoán của ba, Thi vẫn yêu Huy tha thiết. Kết quả của 3 năm đấu tranh, thuyết phục gia đình là một đám cưới đầm ấm, hạnh phúc trong sự hiện diện của cả hai gia đình. Thi cảm nhận được niềm vui trào dâng trong mắt anh và hình như anh khóc khi thấy hai bà sui nói chuyện với nhau thật thân thiết. Để rồi sau 5 năm, khi lòng Thi vẫn tràn đầy tình yêu thì anh lại ra đi, ra đi vì một hình bóng khác.
– “Má mi, sao ngồi im, không thưởng con à?” - tiếng cu Bi vang lên, khuấy tan hồi ức trong Thi.
– “ủa, quên he, tí mẹ thuởng he” - phải cố kiềm lắm Thi mới không bật ra tiếng khóc, Thi ôm con thật chặt như thể nó sẽ biến mất trong phút chốc vậy. Thi hôn lên tóc con và suy nghĩ … cũng không biết nghĩ về điều gì… thật mơ hồ.
***
(còn tiếp)

Thứ Tư, 24 tháng 3, 2010

THƯ CỦA LÍNH

Điểm vài bảng tin trong nước, toàn là những sự kiện đáng chán. Nào là tăng giá xăng, nào là học sinh đánh nhau, nào là chiến sự vân vân và vân vân. Bất chợt xem được 1 tấm hình thiệt dễ thương y như kẻ khát uống được ly nước mát, thấy tâm hồn dịu dàng, thấy đời vẫn còn điều đáng sống.

Nhìn bức hình này, tôi lại nhớ đến thời đi học của mình, lúc ấy đang có phong trào viết thư cho lính, và làm quen qua mục tìm bạn bốn phương. Nhóm bọn tôi gồm 4 gái + 3 trai, được liệt vào hàng tài năng của khoa, học giỏi, quậy tốt và cực kỳ tình cảm, thế nên cái trò viết thư này nhanh chóng được bọn tôi phát huy (tất nhiên là chỉ có đám con gái thôi). Tuy viết nhưng bọn tôi toàn lấy tên khác, chớ không phải tên thật vì đã xác định là chơi thôi mà. Thế rồi mỗi đứa trong bọn chọn đại 1 anh lính và viết thư, bọn tôi bịa ra đủ thứ chuyện trên trời dưới đất để viết và hồi hộp chờ hồi âm. Một tuần sau, đồng loạt cả 4 đứa đều có thư trả lời, với lời lẽ rất chân thành. Cả bọn hào hứng chuyền tay nhau đọc, bình luận tá lả, rồi viết thư trả lời. Một lần, hai lần, ba lần vẫn tụ tập để đọc, rồi thì không hiểu sao mạnh ai nấy đọc, nấy trả lời, chả ai quan tâm đến ai cả. Bởi vì dần dần qua những lá thư, bọn tôi phát hiện trong tâm hồn của mỗi người lính là một thế giới rất lạ, rất hay. Dần dần, những câu chuyện của bọn tôi không còn là “ba xạo” nữa, mà trở nên rất chân thật. Bọn tôi kể cho các anh nghe về chuyện trường lớp, về chuyện học tập về … nói chung là đủ thứ linh tinh của 1 đời SV. Tôi viết cho 1 anh chàng, khá điển trai, quê ở tận Đồng Nai, anh ấy kể về đời lính với những góc nhìn khác nhau, mỗi lần đi tập huấn, anh lại kể cho tôi nghe 1 câu chuyện. Chúng tôi thành bạn thân hồi nào không biết. Rồi 1 ngày anh bảo anh sẽ lên SG thăm tôi, sẽ tặng tôi giỏ lan rừng mà anh ấy trồng từ lâu, giờ nó đã ra hoa rất đẹp. Anh chàng tỏ vẻ rất háo hức, còn bọn tôi thì lại rất lo lắng, bởi ngay từ đầu, bọn tôi chỉ xem đây là 1 trò chơi, nào ngờ trò chơi thành hiện thực và bọn tôi đang nói dối các anh. Riêng tôi, tôi thực sự hối hận vì những gì đã viết cho anh ấy, tôi bối rối vô cùng, và rồi tôi quyết định phải chấm dứt sự lừa dối này thôi.
Ngày anh ấy đến trường tôi, tìm tôi, tôi đã bảo các bạn là nói tôi đi du học rồi nhé, đi đột xuất không kịp báo cho anh ấy. Vì suốt thời gian viết thư cho nhau, anh chưa hề biết mặt tôi, thế là tôi vẫn đường hoàng gặp anh và đích thân thông báo cho anh cái tin giả tạo đó. Thật không thể diễn tả được ánh mắt của anh hôm ấy, sau khi nghe tôi “nhắn lại” thông tin đó, anh đã lặng im rất lâu, rồi đưa cho tôi giỏ hoa lan với lời nhắn:”em giữ dùm cho bạn nhe, chắc anh sẽ không gặp được cô ấy đâu, em chúc cô ấy hạnh phúc dùm anh”, rồi bối rối quay đi. Thời khắc đó, tôi thấy mình thật tàn nhẫn, nhưng cảm giác thoáng qua rất nhanh, tôi xách giỏ hoa đi về phòng học thật nhẹ nhõm. Sự đời không đơn giản thế, vài ngày sau, tôi nhận được thư anh, lá thư mà cả đời tôi không thể nào quên:”em gái bé nhỏ, em xinh thật, xinh hơn tưởng tượng của anh, em thật đáng yêu trong tà áo dài màu xanh biển, hình ảnh mà có lẽ anh sẽ mang theo trong suốt cuộc hành trình còn lại là em. Anh thật may mắn đã trao tận tay em giỏ lan mà anh trồng, thiệt không uổng công. Em ngạc nhiên phải không?! Vì sao anh biết em, đó là 1 bí mật, anh sẽ kể em nghe khi có dịp gặp lại. Anh biết, em sẽ hỏi sao biết em mà anh không lật tẩy, bởi vì em trẻ con lắm, anh không muốn cô bé mất mặt với bạn bè và bởi vì anh yêu em. Có lẽ em sẽ bảo anh xạo, làm gì có tình yêu qua những lá thơ. Anh đã đến trường em nhiều lần, nhìn em từ xa xa và rất vui mỗi khi thấy em cười. Nhưng anh chỉ dám đứng nhìn thôi, anh không có can đảm nói chuyện với em, càng không thể yêu em công khai. Anh biết em, gia đình em và cả vị thế của gia đình em, vì vậy anh chỉ muốn được 1 lần trao cho em tình cảm của anh rồi thôi. Với anh thế là đủ. Chúc cô bé của anh luôn thành công và xinh tươi nhé”. Đó là lá thư cuối cùng tôi nhận từ anh ấy. Tôi vô tâm đến nỗi không hỏi nhà anh, không hỏi bất cứ thông tin gì về anh ngoài cái tên “Bảo Bình”. Đến tận bây giờ tôi vẫn thắc mắc, vì sao anh biết mình nhỉ! Và vì sao anh không quay lại tìm mình. Và phải chăng đó là mối tình đầu của tôi. !!!

DUYEN DANG ASEAN - TỆ!

Coi Duyên Dáng Truyền Hình Asean, tổ chức tại Tp. HCM, thiệt xấu hổ không thể tả. Cả đống cát, đá sạn trong 1 chương trình truyền hình trực tiếp với sự tham gia của các nước bạn.
Đầu tiên phải nói đến MC, dẫn chương trình mà va vấp đủ thứ, đặc biệt là nói tiếng Anh quá tệ. Phần giới thiệu nghe còn đỡ, qua phần trình diễn của thí sinh, trời ạ, phiên dịch tiếng anh y như học sinh mới biết đọc, lấp vấp, cụt ngủn và không lưu loát. Ngồi xem mà nóng máu, muốn lên chửi cái thằng biên tập 1 trận quá. Cả 1 thành phố to đùng, dân có trình độ hơn 80%, nói gì xa, dân bán hàng ngay chợ bến thành còn lưu loát hơn cả QH. Nếu không tìm ra người, có thể cho MC nói tiếng Việt và 1 người phiên dịch, không cần xuất hiện, ở phía sau hậu đài dịch sang tiếng anh chuẩn, thế có tuyệt không. Tôi nghĩ bất cứ ai biết tiếng Anh đều phải xấu hổ về những gì mà đài truyền hình thành phố show tối hôm qua.
Kế đến là phần phục trang, lúc nào cũng áo dài, MC nhà ta sướng lên rằng:” thật ngạc nhiên khi nhìn thấy các bạn trong trang phục áo dài”, vớ vẩn, cái đó bắt buộc người ta mặc, ai mà ko biết, phát ngôn chi nghe phát ngượng và miễn cưỡng quá.
Rồi thì nội dung thi, chẳng khác gì thi hoa hậu, chả có gì hay để gọi là mới và hấp dẫn.
Bao năm qua, chúng ta vẫn thế, cũ rít và cả bao cấp. Tôi không thể hiểu nổi, thành phố năng động nhất VN lại không có nổi 1 lớp phát thanh viên duyên dáng và trẻ trung. Thi MC cả đống, rồi lại rơi vào im lặng, thậm chí chả có em nào có tiềm năng, thế là thế nào. ?! Bao giờ thì mình có thể xem truyền hình mà không lên “tăng-xông” nhỉ! - chắc kiếp sau!! Mô phật!

Thứ Ba, 23 tháng 3, 2010

VÔ TÌNH NHẶT ĐƯỢC BÀI THƠ HAY!

Nếu ngày mai tớ là người nổi tiếng.
Gặp giữa đường bạn đừng ngại tớ nghe.
Cứ nhìn tớ như ngày xưa bạn nhé.
Đừng nên nghĩ tớ quá xa vời.
Nếu một ngày tớ là kẻ ăn xin.
Thì bố thí cho tớ vài kỷ niệm.
Dù rất nhỏ nhưng đừng nên khinh tớ.
Vì tớ vẫn là tớ của ngày xưa.
Nếu ngày mai tớ chẳng biết đường về.
Hãy chỉ tớ con đường đi đúng đắn.
Đừng để tớ sa chân nơi bùn nhớt.
Lúc rút chân lên thì đã bẩn mất rồi.
Nếu ngày mai tớ gặp bạn giữa đường.
Thì ta sẽ nhìn nhau và cười nhé.
Đừng nên trách và đừng nên đánh mất tình bạn!

NHỮNG PHÚT XAO LÒNG!


Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu

(Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)

Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế

Yêu một cô, giờ cô ấy đã có chồng.

Có thể vợ mình những phút mềm lòng

Nên giấu những suy tư không kể về giấc mộng

Người yêu cũ vợ mình có những điều mà chính mình không có được

Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn

Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng

Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được

Nghĩ về cái đã qua nhiều khi nuối tiếc

Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn

Sau những lần nghĩ đến đâu đâu mình thương vợ mình hơn

Và cảm thấy như mình có lỗi

Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói

Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn

Mà có trách chi những phút xao lòng

Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ

Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ

Đừng trách chi những phút xao lòng!


Thuận Hữu
Mỗi lần đọc bài này, lại thấy xao lòng, kỳ lạ. Mình không cùng thời với nhà thơ, nhưng thật khâm phục khi nhà thơ tinh tế vậy. Có lẽ không phải bây giờ, mà sau này cũng vẫn còn giá trị với các thế hệ kế tiếp. Tuyệt.

Thứ Bảy, 20 tháng 3, 2010

KỶ NIỆM NGÀY CƯỚI


18/3 cách đây 4 năm là ngày mà tôi không thể nào quên, ngày mà cả cuộc đời tôi chuyển sang một bước ngoặc mới. Ngày cực kỳ trọng đại như vậy mà hôm qua, 18/3/2010 – tôi lại quên. Tôi thản nhiên như chưa từng biết đến sự kiện đó, tôi già rồi chăng?! Ox tôi nhắc nhở xa gần, em nhớ hôm qua ngày gì hông?! tuyệt nhiên không?! Anh trợn mắt nhìn tôi, y như người ngoài hành tinh. Bộ không nhớ thiệt à?! Vắt óc nghĩ gần 15’, vẫn không nhớ ra, đi hai vòng nhà vẫn không nhớ. Tháng 3 đúng là có nhiều sự kiện, nhưng toàn là ngày sanh nhực thôi, làm gì còn ngày khác. Lại đi hỏi ox, thôi em thua, anh nói đi, ngày gì nhỉ?!
NGÀY CƯỚI - Ổng cười ngất.
Trời, sao tôi có thể như thế nhỉ, ngày quan trọng vậy mà không nhớ. Hèn gì tối kia, ox chở đi ăn, hỏi vợ muốn mua gì hông?! Tưởng ổng tốt đột xuất, ai dè có ý đồ. Lão này ghê thiệt. Mình hoàn toàn không nhớ gì cả, vậy mà cũng hông thèm nhắc. Bây giờ nhớ lại, ức quá. Mình chả đòi lão mua gì hết, sợ tốn tiền. Biết thế hôm qua đòi lão mua cho cái đầm, tức quá. Bây giờ, nhìn cái mặt tự đắc của lão phát nổi điên, đã thế lão còn từ tốn trả lời: ”hôm kia, anh tưởng em nhớ, chở em đi chơi, định mua quà cho em, mà hỏi cái gì em cũng bảo thôi em có rồi, anh đừng mua, tưởng em dễ chịu vậy chớ, ai dè hóa ra là không nhớ nên không đòi, hên quá, đỡ tốn kém, he he”. Trời ơi, lão chồng gian quá, nhưng ngẫm lại, người vô tâm là mình mà, còn trách ai. Thông thường ba cái ngày đó, phụ nữ thường hay nhớ, mè nheo các đấng ông chồng, chớ ai lại quên. Trường hợp tôi thì ngược lại, những ngày trọng đại, toàn ox nhớ thôi. Mà có yêu thì mới nhớ chứ ta?! => ox cũng đáng yêu lắm, hôm nay ox dẫn đi mua quà bù. He he. À sáng nay còn cộng thêm 1 cái hun bù. Ngại quá!!! Mà cũng khoái quá!!!

Thứ Sáu, 19 tháng 3, 2010

MEO CỦA MẸ


Đọc blog của 1 người lạ, viết về con gái với tất cả tình yêu thương trìu mến. Bỗng dưng nhớ con gái quá, dù rằng con gái mới 30 tháng thôi. Nhưng cũng đã biết hát, nhõng nhẻo và thương mẹ lắm. Chạy chơi 2, 3 vòng là quay lại ôm mẹ hun cái chóc. Còn nhớ hôm kia đi làm về, thấy meo meo bày bừa cái phòng y chang chuồng heo, máu nóng bốc lên, giận meo quá trời, không thèm nói tới luôn. Vậy mà meo biết ý mẹ giận, chạy đến ôm tay mẹ hun chụt chụt dài lên đến mặt, không nhịn được cười và cũng không thể giận được.
Có hôm vừa thấy mẹ về đã chạy ào ra, mẹ về rồi, mẹ mệt hông? mẹ đi làm vui hông? – nghe thương gì đâu.
Có hôm mua cho meo món đồ chơi, meo nhận xong rồi hỏi, mẹ tặng quà cho con hả? - y như người lớn.

QUẢNG CÁO TUYỆT VỜI

Lời tòa soạn: Cuộc sống của chúng ta hôm nay tràn ngập những lời quảng cáo, và chả từ ngữ nào bị giới hạn. Sau đây, chúng tôi xin trích đăng lời tự giới thiệu của một công ty cho thuê xe mai táng để bạn đọc tham khảo (ghi chú: chúng tôi hoàn toàn vô tư!).
Hãy sử dụng dịch vụ xe đưa đám của chúng tôi. Đấy là phương tiện duy nhất, lãng mạn nhất, bảo đảm nhất đưa bạn tới thiên đàng.
Được nâng lên như một quả trứng thiên nga, được bọc lại bằng lớp lụa êm ái và hảo hạng màu trắng tinh khiết còn hơn nước suối, bạn sẽ tức khắc cảm nhận được sự khác biệt trong xe khi chỉ mình bạn, đích danh bạn, không kẻ nào khác xứng đáng ngoài bạn được tận hưởng những tiện nghi chỉ có trong thần thoại của chiếc xe này.
Nội thất lót da gấu trắng, các tay nắm bằng bạc và đinh giữ quan tài bằng ngà voi, chiếc xe thực sự là ngai vàng khẳng định uy thế của bạn khi hào hùng bước vào thế giới vĩnh cửu. Rèm cửa sổ bằng sa tanh hồng, ghế cho người đi tiễn bằng gỗ hồng đào nhập khẩu là những tiêu chuẩn tối thiểu của một vĩ nhân qua đời trong lịch lãm là bạn.
Nhưng tất cả những chi tiết vừa nêu trên chỉ tồn tại vài giây. Sự tận tâm của chúng tôi nổ bùng ra khi xe lăn bánh. Pháo hoa, dàn nhạc, bong bóng bay sẽ mở đầu cho chuyến đi hoành tráng nhất của đời người.
Lộ trình luôn được nghiên cứu cẩn thận, không bao giờ gặp cảnh đào đường và cảnh ùn tắc vì chúng tôi không có quyền làm cho bạn chậm trễ phút nào khi sắp tới địa điểm đăng quang. Bốn bánh được cân bằng vi tính, động cơ bảo dưỡng đúng định kỳ khiến bạn có cảm giác như đang thả hồn (nếu bạn còn hồn!) trên tấm thảm bay.
Dù bạn chọn nơi vinh dự nào làm suối vàng, xe vẫn đi qua những khách sạn nổi tiếng, những nhà hàng sang trọng và những di tích văn hóa cổ kính, để chúng có dịp nghiêng mình và bạn có dịp được vẫy tay. Nếu ai đó nảy ra ý định dừng xe, vào thăm lại các công trình trứ danh ấy lần cuối cùng, chúng tôi luôn sẵn sàng đáp ứng, và chúng tôi luôn chờ đợi giây phút này mặc dù nó chưa hề xảy ra bao nhiêu năm qua!
Hệ thống giảm xóc tuyệt hảo, máy lạnh đa chiều được khử trùng tuyệt đối khiến bạn có cảm giác mình như con thuyền trắng trôi chầm chậm giữa dòng sông xanh tên gọi cuộc đời. Màn hình ti vi cực lớn chiếu lại những đoạn phim quay thời thơ ấu, mùi dầu thơm hảo hạng tràn ngập trong xe sẽ khiến bạn suy nghĩ có lẽ chính phút này đây, hạnh phúc mới được bắt đầu, và bạn sẽ hối hận vì sao không lên xe sớm hơn.
Qua lớp cửa xe bằng kính đổi màu, bạn sẽ nhìn thấy những người đưa tiễn và sẽ tự hào là mời được họ tham dự vào chuyến du hành đầy vinh dự, đầy ấn tượng mà mỗi con người chỉ được tiến bước một lần. Yên tĩnh, rộng rãi, thoáng mát, và cơ bản nhất, chả ai dám tranh chỗ, đấy là bảo đảm chắc chắn của công ty chúng tôi.
Phá bỏ mọi thành kiến, ngẫu hứng trong suy nghĩ, táo bạo trong thể hiện, chúng tôi muốn chuyến xe là hành trình đầu tiên chứ không phải cuối cùng, đưa khách hàng khám phá những thiên đường rực rỡ, đầy màu sắc, đầy xúc cảm mà trước đây chưa hề biết tới. Hiện đại, tối tân, mãnh liệt, bạn có thể cảm giác đang nằm trong một phi thuyền bay tới các ngôi sao theo tốc độ ánh sáng, và hơn nữa, bạn phải nhận ra mình cũng chính là ngôi sao đang vào phút lóe lên.
Tôn trọng khách hàng đến tuyệt đối, chúng tôi sẵn sàng dừng lại và để bạn bước xuống, không cần thanh toán xu nào nếu bạn đổi ý vì lợi nhuận không phải mục đích, sự vừa lòng của người tiêu dùng mới là điều tối thượng.
Phục vụ 24 trên 24, không tăng giá vào dịp Tết và vào dịp dịch bệnh, có đại lý tận tâm tại bệnh viện và tại các điểm nút hay xảy ra tai nạn giao thông, thủ tục đơn giản, đăng ký nhanh chóng, thanh toán thuận tiện. Giảm tới 90% kinh phí cho người đi lần thứ hai! Còn chờ gì nữa?
Lê Hoàng

NGÀY LƯỜI


Sáng nay vào cty, ngày cuối tuần bao giờ cũng lười, mở máy vi tính hờ hững, đọc vài email của đối tác. Xong. Lại lười. Sign in Yahoo, nhận được 1 tin nhắn off line. “Em khỏe không?” từ người iêu ngày xửa ngày xưa. Tự dưng thấy buồn vu vơ. Trả lời rất bình thường:”em khỏe”, “anh sao?”. Nhận được 1 loạt các lời than thở. Sao thấy buồn lạ.
Bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn thế, giọng nói luôn pha chút tự kiêu, đôi lúc làm người nghe bực bội, nhưng vẫn muốn nghe. 8/3 đã qua đi, tôi luôn mong nhận được một lời chúc tốt đẹp, không phải từ chồng, mà từ người của muôn năm trước. Vì sao?! Tôi không lý giải nổi, có lẽ tò mò nhiều hơn. Hôm qua đọc 1 bài viết về ngoại tình, bật chợt lại ngẫm đến ta, tự hỏi phải chăng mình cũng đang ngoại tình?! Rồi lại tự nhủ, không, mình không ngoại tình, mình chỉ tò mò về người cũ tí thôi.
Tối qua lẩn thẩn thế nào, lại 8 với chồng về đề tài ngoại tình. Anh gật gù ra vẻ cảm thông, rồi lại bảo, vợ anh không thế. Hừ! lão tự tin quá he. Tay chân lại táy máy rồi, muốn gọi cho ai đó quá, mà hông có ai để gọi. Con nhỏ bạn già của mình giờ cũng bỏ mình rồi, chắc nó cũng thấy cô đơn như mình vậy, nghĩ hoài vẫn ko hiểu, sao nó lại có quyết định khùng như vậy.

Thứ Hai, 8 tháng 3, 2010

NGÀY CƯỚI


Tối qua, vô tình đọc được blog của 1 đôi vợ chồng trẻ, nghe tâm sự của họ về những tháng ngày khó khăn khi họ chuẩn bị cưới, tôi lại liên tưởng đến chuyện của tôi. Ngày ấy, ox bất chợt nổi hứng, bảo rằng : “em, mình cưới nhe”, tôi gật. Thế là a lê hấp “ cưới”. Anh là nhân viên cọc cạch, tôi thì cũng le que vài xu, ấy thế mà dám cưới mới ghê. Ba mẹ anh ở quê nghe tin anh đòi cưới hết cả hồn, vì nào giờ anh tuyên bố sẽ ko cưới vợ, ở thế cho phẻ cái thân, giờ đùng 1 cái xoay 360 độ. Đã vậy còn cưới gấp mới sợ, cái kiểu này chắc nó “tạm ứng” rồi. He he. Còn gia đình tôi thì mừng hết lớn, vì con gái đã đến tuổi băm, cuối cùng cũng có người rước. Thế là đám cưới diễn ra trong 2 thái cực tâm tư của hai bên xui gia. Bọn tôi, sau phút bốc đồng bắt đầu lo lắng, nào giờ cứ nghĩ cưới đơn giản, nào ngờ phải lo đủ thứ, từ quần áo cho 2 bên ba mẹ, quà cưới, tiền đồng, phục trang, đãi tiệc, trang trí, xe cộ …. cả núi việc không tên dồn dập, làm tan nát túi tiền vốn bé bỏng của chúng tôi. Ox lo méo cả mặt, tôi thì xì trét nặng, thế là đôi khi lại dấm dẳng nhau, biết thế cứ từ từ. Nhưng rồi với tình yêu và quyết tâm cao độ, bọn tôi cũng vượt qua. Bây giờ bọn tôi đã qua 4 năm chung sống và có thêm thành viên mới là bé gái 2t, thỉnh thoảng ngồi ôn lại, bọn tôi không khỏi buồn cười vì cái sự hứng bất tử đó. Và ngẫm nghĩ, nếu không thế, bây giờ sẽ ra sao?!

Thứ Năm, 4 tháng 3, 2010

CÓ KHI NÀO!!!


Nắng chiều thật gắt của những ngày cuốt tháng giêng, không dưng tôi thấy lòng buồn lạ. Cứ muốn gọi cho anh, dù rằng tôi không biết mình sẽ nói gì. Tôi chỉ muốn nghe anh nói, như những ngày xa xưa, tôi hay gọi chỉ để vu vơ vài chuyện vô hồn. Cũng như tôi chợt muốn gặp anh mãnh liệt, dù rằng chẳng biết gặp để làm gì. Sự tò mò thôi thúc tôi gặp anh để xem sao bao năm xa cách anh giờ thế nào? mập ốm ra sao? Tính tình thế nào? tựu chung cũng là thỏa mãn trí tò mò thôi. Sắp đến 8/3, tôi lại nhớ đến lần đầu tiên anh tặng hoa, 2 cành hồng đỏ thắm tượng trưng cho 2 người (theo quan điểm của anh là vậy), tôi còn nhớ tôi đã bật cười thế nào trước sự ngây thơ rất đáng yêu đó, vì ai đời có ai tặng hoa lại chỉ tặng có 2 bông. Đó là bó hoa đầu tiên trong đời mà tôi nhớ mãi, dẫu rằng sau này tôi được tặng nhiều bó hoa đẹp gấp trăm lần.

Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau
Có khi nào trong cô đơn lặng lẽ
Ta vô tình nhặt nửa mảnh tim rơi.

Có khi nào mình hữu duyên không nợ
Nên tìm hoài mà chẳng thấy nhau chăng?
Có khi nào em yêu anh tha thiết

Nhưng vô tình nên chẳng biết hả anh??

Đây là đoạn thơ mà tôi thích nhất, phải chăng nó là cả nỗi lòng của tôi.
Bỗng dưng nhớ anh thật nhiều.