Gặp nhiều đứa cháu, đứa em thời nay, thấy sao tụi nhóc giống mình hồi xưa quá, thiếu tự tin trầm trọng. Kể nghe:
Hồi xưa, học tiếng Anh, bằng này bằng nọ mà không bao giờ dám mở miệng nói một câu. Gặp khách nước ngoài run như cầy sấy, người ta nói mình hiểu mà éo dám trả lời. Hên xui thế nào gặp ngay một ông sếp người nước ngoài, ổng người Đài Loan nói tiếng Anh cũng tạm, ổng đã dạy mình thế này "mày cứ nói đại đi, học ngoại ngữ là để nói chuyện, để giao tiếp, mày đừng quan trọng ngữ pháp, cái quan trọng là mày nói người ta hiểu thì ok, trừ khi mày học để làm phiên dịch hay đọc giấy tờ gì đó. Mày thấy không, tao nói dở mà mày hiểu ý tao, mày mạnh dạn lên. Rồi chốt lại 1 câu "don't be shy ..." thế là nói tá lả, rồi dần dần nhận ra, mình tự tin lúc nào không biết. Dù rằng tiếng Anh của mình vẫn dở ẹt. Mình thấy rằng người Việt học tiếng Anh chậm vì những điều sau:
- Mắc cỡ, thiếu tự tin => Ngại giao tiếp
- Sợ bị chê bai, cười cợt
- Sĩ diện sợ nhận ra điểm yếu => Sợ lòi cái dốt
Môi trường bắt buộc phải dùng ngoại ngữ hàng ngày, mình đã thấy nhiều trường hợp khiến mình phải thay đổi suy nghĩ. Nhiều người nói tiếng Anh không hay, thậm chí là sai phát âm nhưng họ vẫn nắm được những vị trí rất cao trong ngành dịch vụ vì họ tự tin và luôn học hỏi. Nếu họ phát âm sai, người bản xứ sẽ vui vẻ chỉnh lại. Nhẹ nhàng, tôn trọng.
Người Việt mình có cái tính rất xấu là hay cười đồng nghiệp, dè bỉu, chê bai điểm yếu của nhau, ít khi nào thấy giúp đỡ chân thành vì vậy đã dốt là dấu luôn.
Chốt lại, học ngoại ngữ là để giao tiếp chứ không phải để đi làm giáo sư, nên ... (mấy bạn tự tìm ra giải pháp cho mình đi, nói nhiều mệt)...
P/s: vẫn đang chuyên cần học ngoại ngữ, mặc dù học vẫn dốt. hehe
Em nói đúng! Anh cũng đang học theo cách ấy. Quan trọng nhất là họ hiểu mình và thứ nữa là mình hiểu họ.
Trả lờiXóaHà.. lâu lắm rồi mới gặp lại anh nhé. Anh khỏe ha?!
Xóa