Mưa đêm … sài gòn lại mưa đêm, bóng đèn heo hắt, vàng vọt dưới
những hạt mưa. Lâu rồi, không có cái cảm giác trống trải như bây giờ.. chợt thấy
mình nhiều hoài niệm.
Mưa ngày xưa, rơi rỉ rả trên mái ngói rêu phong, se se lạnh
trong từng cơn gió nhẹ, quyện cùng hương vị của đất, của cỏ, của cây làm tâm hồn
thật thư thái.
Mưa ngày xưa, có hơi ấm của bàn tay, của những cái xiết nhẹ
nồng nàn hạnh phúc.
Mưa ngày xưa cũng có những đắng cay, những vị mặn chát của
nước mắt chia ly …
***
Tôi đã có một
chiều lang thang trên phố,
Chợt nhận ra
rằng, trong vô định ta không biết về đâu.
Những nẻo đường
dường như ngút ngát, không bến bờ và không cả lối đi.
Một chiếc lá
vô tình rơi trên tóc, cơn gió nào hờ hững đến bên tôi
Để ký ức bay
qua miền dĩ vãng, rồi êm đềm lạc lối giữa hồn ai
Tôi đã thấy
bao tình nhân trẻ
Tay trong
tay vội vã tránh cơn mưa
Ánh mắt ấy,
ngày xưa tôi cũng có
Nụ cười nào
như vỡ vụn giữa không gian
Những ký ức
đi qua miền tối sáng
Cứ chập chờn
như những ánh sao đêm
Đễ lại tôi lạc
loài trong nhung nhớ
Những mảnh đời,
những hạnh phúc đã trôi xa …
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét