Mình thấy mệt mỏi, cực kỳ mệt mỏi.
Nhiều việc làm mình muốn buông bỏ, đời không như ý, hoàn toàn chính xác.
Mình không muốn làm con có hiếu, cái từ sáo rỗng và đầy rẫy những trách nhiệm vớ vẫn. Nếu cái chết thật sự là một giải thoát, mình mong ông ấy chết đi. Giải thoát cho chính bản thân ông ấy và giải thoát cho cả những người thân còn lại. Một cuộc sống cõi tạm vô dụng, phiền toái thì kéo dài làm gì. Mình không đoán được tương lai, nhưng mình luôn muốn sống có ích, và khi đã thành vô dụng, thì nên biết cách từ bỏ. Cả một đống người chỉ để hầu hạ, lê lếch, vật vờ cho 1 người không có tí giá trị gì, chỉ để được vinh danh hiếu thảo, tiết hạnh khả phong. Xàm xí quá.
Mình hận chính mình, sinh ra trong một gia đình quá nhiều nghiệp. Cả cuộc đời toàn chạy theo hư danh, chả có gì là thực tế. Ai cũng bảo sống vì con, vì gia đình vì những điều tốt đẹp, mấy ai nhìn lại xem chính bản thân mình muốn gì, cần gì và phải tôn trọng cái gì.
Có lẽ người ta nói đúng, gì cũng có nghiệp và duyên. Có duyên mới gặp, có nghiệp mới đeo. Nếu kiếp trước đã tạo nghiệp, kiếp này trả lại, mình chỉ cầu xin ông trời đừng cho con mình vướng vào nghiệp của mình. Mình tạo ra nó vì niềm vui, hạnh phúc chứ không phải vì cái thứ trách nhiệm, nghĩa vụ rẻ tiền ba xu mà người ta hay vinh danh "Hiếu thảo".
Lòng mình đầy bi phẫn, làm sao để bớt nghiệp đây???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét