Đây là câu chuyện có thật xảy ra vào năm 2075 (chôm chỉa đâu đó đem về post lên đây cho bà con tham luận thư giãn cuối tuần)
Giấc Mộng Đêm hè
Đêm khuya,
năm chàng sinh viên nằm trên sân thuợng ký túc xá ngắm bầu trời lấp lánh đầy
sao. Gió từ sông Sài Gòn dịu dàng thổi từng con. Một chàng bỗng nói:
Hôm qua ba
má duới quê bán lúa gửi cho tao 1 tỷ đồng. Ba tao viết trong thư:
- Dạo này gia
đình khó khăn vì phải dành dụm sắm thêm bốn chiếc xe hơi nữa vì ba bắt đầu lớn
tuổi, đi cày ruộng mà không ngồi xe máy lạnh thấy bực bội lắm.
- Bữa truớc
trời không chịu mưa, em gái mày phải liên hệ với nhà máy mua nuớc ngọt Coca -
Cola về tuới ruộng, chưa biết lúa mọc ra sao nhung kiến làng mình uống nuớc ấy
nhiều quá, chỉ cần bắt một con thả vào nồi cơm là tất cả ngọt như chè.
- Không hiểu
tại sao độ rày dân thành phố đổ dồn về quê, nguời thì cắt cỏ, nguời thì chăn
trâu, họ nói như vậy vẫn suớng hơn thành thị kẹt xe mà chật chội. Nhiều cô đẹp
lắm, mặc váy đầm, phấn son đầy mình cứ giành cấy lúa với phun thuốc trừ sâu;
nhà ta cũng có mấy hoa hậu xin đuợc nấu cám heo mà ba còn hỏi xem có trình độ
Anh văn bằng C không đã.
- Tội nghiệp
em trai mày khóc quá trời, nó học xong nhà trường đày sang Pháp thực tập, nó
nhờ ba chạy để đuợc về làng nhung ba nghĩ ai cũng thế thì bao giờ những dân ở
đấy mới có văn hóa nên lại thôi.
- Số tiền một
tỷ này gửi cho mày là lấy tạm ở tiền ăn trầu của bà ngoại, ba biết như thế là
ít nhưng con chịu khó, nếu thiếu muợn đỡ bạn bè, tuần sau ba gửi tiếp.
Cả bọn nghe
xong, an ủi:
- Tội nghiệp
mày ghê.
- Càng nghèo
càng ráng học nghe em.
Chàng thứ
hai thổ lộ:
- Chưa khổ
bằng tao. Sáng nay thầy hiệu truởng gọi lên cảnh cáo vì bỏ cơm ở nhà tập thể
sinh viên. Chán quá, quanh đi quẩn lại cung chỉ mấy chục món đó: heo quay, vịt
bát bửu, gà nhồi hạt sen, cá lóc bỏ lò, cua rút xương, tôm càng hấp ruợu … ai
mà nuốt cho đuợc. Đề nghị bao nhiêu lần là thực đơn phải có rau muống hấp cà,
nhà truờng hứa sẽ giải quyết rồi đâu lại hoàn đó.
- Tuần truớc
anh thằng bạn bên Mỹ gửi về một hũ mắm nêm, cả lớp thèm quá phải trùm chăn chấm
với bánh mì vì sợ giáo vụ phát hiện tịch thu.
Những tiếng
kêu phẫn nộ vang lên:
- Sao trắng
trợn thế nhỉ?
- Đúng miếng
ăn là miếng nhục rồi.
Để tao kể
tiếp
- Đã thế đồ ăn họ chế biến rất bừa bãi. Vì dụ như món canh chua, rau đuợc
thái nhỏ như sợi tóc, uớp với nuớc cốt me bảy ngày, rồi họ đem từng sợi nhồi
vào củ nhân sâm, hấp lên. Sau đó lấy ra cho vào bụng cá, mang cá ấy thả xuống
nuớc mua hứng lá sen vào những đêm trăng rằm, tiếp theo cá đuợc các thiếu nữ
câu lên bằng cần câu vàng, sau đó cho vào máy vi tính xử lý nửa ngày, lôi cá ra
bắt làm bảng kiểm điểm, bắt cá xem chuong trình ca nhạc thời trang. Cuối cùng
cho cá vào chậu vẽ các cô mặc áo tắm rồi mới mổ bụng cá lấy rau ra. Chế biến
cẩu thả như thế mà lại trách tao không chịu ăn thì có dã man không?
Cả bọn gào
lên :
- Dã man quá!
Chàng thứ
ba thét:
- Tớ mới thực
sự bi kịch. Vừa rồi tớ lò mò xuống khu vệ sinh định tắm thì chả gặp một ai.
Nuớc nóng, nuớc lạnh, xà bông thom, khăn bông, dầu gội đầu, máy sấy tóc, kem
duỡng da để ngổn ngang, thứ nào cung còn nguyên trong hộp. Chua kịp làm gì đã
bị những nguời phục vụ đổ xô ra hỏi có giặt đồ không, có kỳ lưng không, nếu
đồng ý họ sẽ cho tớ tiền “boa”, nhung các cậu biết đấy, đời nào tớ chịu bán
mình. Phòng tắm sinh viên đuợc xây rất tồi, gạch men của Ý, guong soi của Đức,
còn thảm chùi chân của Aênggola, bồn rửa mặt bằng ngọc bích, còn bồn tắm bằng
cẩm thạch. Tớ đòi phải có gáo dừa và xo muớp để kỳ thì tất cả đều gãi đầu gãi
tai xin lỗi vì những thứ đó phải đặt riêng. Bực nhất là đang tắm họ cứ bấm
chuông hỏi có dùng trà thơm không, có ăn bánh hoa cúc không, có gội đầu bằng
sữa ong chúa không. Ra khỏi cửa còn bắt làm móng chân, bắt nhúng mình vào bể
dầu thơm. Tàn ác đến thế là cùng.
Tất cả
nghẹn ngào thông cảm. Chàng thứ tu vừa khóc vừa nói:
- Nỗi khổ của
các anh suy cho cùng vẫn là cái khổ về vật chất, còn em khổ tinh thần mới bi
kịch. Em mới vào năm thứ nhất mà vài chục công ty cứ kiên quyết bắt làm giám
đốc, họ nói nếu chờ em ra truờng sợ các công ty khác tranh mất. Từ chối cũng mệt vì đích thân các giám đốc đang tại chức đến năng nỉ suốt ngày, họ bảo chỉ
cần em ừ một cái là họ có cớ về hưu, chẳng lẽ em không biết thương nguời lớn
tuổi sao. Trong khi chờ đợi, cái gì họ cũng hỏi ý kiến, thành ra vừa học vừa ký
các quyết định bổ nhiệm, duyệt chi vài triệu đôla, hoặc phải nghiến răng ra
nuớc ngoài ký kết các hợp đồng đến kiệt sức. Đã thế nhiều cô tài tử xinê cứ đòi yêu em. Họ đứng duới cửa số, trèo
lên mái nhà hoặc đánh đu trên cành cây hy vọng em để ý, hễ gió thổi là rớt lộp
bộp như mít rụng, rồi lại leo lên. Em có tấm hình trong thẻ sinh viên bị một cô
trộm đuợc phóng to bằng cái nhà treo giữa ngã tư với dòng chữ: “Sinh viên,
nguời mẫu gọi là yêu”.
Tất cả ứa
nuớc mắt. Chàng thứ năm lấy chiếc khăn tay màu cháo lòng lau mặt cho các bạn,
vắt mạnh xuống sàn gạch rồi nói:
- Kể khổ mãi
rồi. Để tớ kể một cái suớng nghe.
- Kể đi!
- Sáng nay
tao nằm choi trên đuờng, tự nhiên có chiếc xe tải chạy qua rồi de lại đưa tiền,
vì tài xế thấy bụng tao sát vào da nên tuởng là đã cán qua, vội vã bồi thuờng.
Suớng chua?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét