Mình có tiếng là mít ướt từ hồi còn học phổ thông bởi cái tính đa sầu đa cảm, hở tí là khóc. Mình có thể khóc vì những chuyện rất vớ vẩn, như chuyện 2 con sáo chia tay nhau, chuyện con vịt đi lạc ... thấy thương thương là khóc. Có lần mình đọc 1 cuốn truyện, xong giữa trưa ngồi khóc hu hu, bà nội cứ tưởng đi học dìa bị ai đánh. He he. Bây giờ vẫn vậy, đến nổi ông xã luôn thắc mắc "tui hông hiểu sao bà mít ướt vậy, đụng tới là xịt nước mà có được đai đen thái cực đạo, có lộn hông trời". Ừa, đôi khi tôi cũng không hiểu nổi tui, mỗi lần lên sàn đấu, dù bị đòn đau, tôi vẫn không hề rơi nước mắt, thế mà ...
Tối qua, sau khi bé nhóc đã ngủ say, mình bật tivi xem phim, một bộ phim tình cảm của Mỹ và khóc từ đầu tới cuối. Phim kể về 1 cô bé bị bệnh máu trắng, mẹ cô bé (do Cameron diaz thủ vai - lần đầu tiên mình thấy cô ấy đóng phim tình cảm) đã làm mọi cách để cứu bé, thậm chí là quyết định sinh thêm 1 bé gái nữa để có thể ghép tủy cho cô chị. Mọi chuyện tưởng êm xuôi, nhưng đến 1 ngày, cô em gái tìm đến 1 luật sư và nhờ ông ấy bảo vệ quyền lợi bản thân về y tế (nghĩa là cô bé không muốn bị lấy bất cứ thứ gì trên cơ thể nữa đồng nghĩa với việc cô chị sẽ chết vì không được phẫu thuật). Sau đó là một chuỗi những đấu tranh tâm lý của các nhân vật, để rồi kết thúc với sự thật là cô chị không muốn sống nữa và đã bày kế cho cô em gái đi kiện bởi cô chị biết nếu cô bảo với mẹ rằng cô không muốn phẫu thuật, cô muốn chết, chắc chắn mẹ cô sẽ không bao giờ đồng ý. Cuối cùng thì cô chị cũng chết, đúng ý nguyện của mình nhưng cái đọng lại trong lòng tôi là tình thương yêu sâu sắc của mọi thành viên trong gia đình. Mình khóc bất cứ phân cảnh nào có mặt của cô chị, những lúc vui, những lúc buồn cô bé đó luôn lạc quan và biết yêu thương như cách cô ấy nói "Sorry dad, con đã giành mất tình yêu nhất đời của bố, con đã làm mẹ quên mất sự tồn tại của bố trên đời. Sorry anh trai, em đã giành mất của anh sự quan tâm của bố mẹ trong những lúc anh cần sự động viên của họ, sorry em gái, chị đã gây cho em nhiều thương tích, làm cho em phải chịu những đau đớn mà em không đáng có và cuối cùng sorry mom, con đã không giúp mẹ thành công trong cuộc chiến với tử thần này, con biết mình nên ra đi và ở một nơi nào đó, con sẽ chờ mẹ. Yêu mọi người rất nhiều".
Mình đã là một người mẹ, thế nên mình không thể ngăn những dòng nước mắt thương cảm cho người mẹ lẫn đứa con. Dẫu biết rằng sống chết là lẽ thường, nhưng sao vẫn ...
phim đó tôi coi cũng rơi nước mắt
Trả lờiXóamình đọc mấy câu thoại ko mà cũng rơi nước mắt :(
Trả lờiXóa@song: thăm nhà mình rồi thì open cho ghé qua nhà bạn tí nào.(không link vào nhà bạn được)
Trả lờiXóasorry Rita, mình ko có mở blog đó :(, mình đóng hơn cả năm blog đó rồi. mình cũng viết ở blog khác, mà bi giờ..cũng đóng :), mình vẫn đọc ở đây thường, chỉ ko còm :)
Trả lờiXóarita ơi, bạn có tâm hồn rất đẹp, mình nói thật đó. Cái này quí lắm rita à. Đọc bài của bạn mình cảm nhận là vậy. Entry này của bạn viết về bộ phim hay lắm. Mình chưa xem nhưng sẽ tìm xem. Thanks for sharing.
Trả lờiXóaCuộc sống có nhiều điều kỳ diệu mà ta chỉ mới khám phá ít ỏi. Hy vọng là dần dần sẽ tích trữ được nhiều hơn...
Trả lờiXóa