Chính xác, thằng em trai tôi thất tình. Nó chia tay người yêu với thâm niên 5 năm yêu nhau. Đó là một cô gái khá hoàn hảo từ vóc dáng đến tư chất. Cô bé cao 1m6, trắng trẻo, không đẹp nhưng có duyên với má lún đồng tiền và nụ cười hút hồn. Cô bé học giỏi, ít ra là đứng trong top 10 các bạn học giỏi của khối. Cô bé con nhà khá giả và gia giáo, khá dịu dàng, giao tiếp lại mềm mỏng, nói chung đó là một người vợ tuyệt vời chứ đừng nói chỉ là người yêu. Thế nên thằng em tôi nó sợ mất lắm, vừa tốt nghiệp 1 năm là nó đòi cưới ngay, ba mẹ hai bên cũng từng gặp nhau, thế rồi bi giờ bọn nó chia tay.
Tối qua, nó bò qua nhà tôi, chui vào phòng tôi, lôi trong ba lô ra vài lon bia và uống (nó sợ ba mẹ nó bắt gặp nó say xỉn vì thất tình). Tôi để yên cho nó uống một hơi hết đống bia đó, rồi nhẹ nhàng kêu nó đi ngủ. Bất ngờ nó bật khóc, khóc ngon lành như một đứa trẻ. À, tôi quên tả về nó, nó cao 1m75, nặng 60kg, cũng trắng trẻo đẹp trai và học cực giỏi, thế nên việc nó sưu tầm ra con nhỏ người yêu tiêu chuẩn này là cả vấn đề. Giờ cái thân to đùng đó đang ngồi thu lu trong góc phòng, khóc nức nở. Rồi dường như khóc cũng không xả hết những u uất trong lòng, nó bắt đầu lèm bèm:
- hai biết không, em yêu Trân lắm, yêu rất nhiều, vậy mà bây giờ, Trân nói chia tay, mà đâu phải lỗi nơi em, mà là ba mẹ Trân không thích em.
- Uả, sao hồi tháng trước, phụ huynh hai bên gặp nhau vui vẻ lắm mà, gì kỳ?
- ừ, tại hai không biết. Trân về Vũng Tàu làm việc trong ngân hàng, mà nó làm gì đến tận 11g đêm mà chưa được cho về. Nhiều lần lắm rồi, nên em sốt ruột gọi cho bà trưởng phòng của nó, em nói làm gì mà đì người ta dữ vậy, bộ chị không biết thương người hả!! Làm nhiều vậy, cuối năm chị được tăng lên mấy chức nữa, chà đạp người khác để đi lên thì không đáng làm người lãnh đạo đâu. Mà em đâu có dè, bà đó là bà con với ba nó. Tuần rồi, ba nó gọi điện cho ba em, ổng nói ổng không gả con cho cái thứ mất dạy, ngang ngược đó, nói ba em về dạy lại em. Rồi hai bên cãi qua, cãi lại. Giờ thì … em mất vợ.
- Chật, cái này thì Trung sai rồi, làm gì cũng suy nghĩ chứ, sao dại dột vậy. Rồi Trung có gọi điện hay xin lỗi gì hông?
- Có hai, em làm hết mọi cách, thậm chí chạy ra nhà nó, gặp ba má nó xin lỗi, mà ba nó cũng không chịu, ổng nói ổng gả nó cho thằng phó giám đốc ngân hàng, giàu mà biết điều hơn em. Hai coi giờ em làm sao?
- Ờ, thì vấn đề không phải là ba mẹ nó mà là em và nó kìa
- Thôi hai đừng nói nữa, chính nó đòi chia tay với em, nó nói nó không thể cãi lời ba mẹ. Em còn làm gì được hả hai.
. . .
Lại khóc, lại lèm bèm cứ như vậy, nó lải nhải cả đêm.
Tôi thật sự không biết phải làm gì trước tình cảnh này, chưa bao giờ tôi nghĩ thằng em trai to đùng lại yếu mềm đến thế, ngay cả khi đi học, bị té xe, tét tay, nó cũng không hề nhăn mặt, vậy mà …
Thất tình thật đáng sợ và cũng thật đáng thương!
Ồi, cái này em trai bạn sai lè lè ròi. Đây là bài học nhớ đời cho hắn khi muốn can thiệp vào chuyện của người khác. Thôi, can đảm lên. Dám làm dám chịu. Sống tốt lên khắc tìm được người như ý. Mà nếu hắn thành công nữa thì cô bé đó có thể nghĩ lại lắm :-)
Trả lờiXóa