Thứ Tư, 25 tháng 8, 2010

BỊ ĐÒN

Đọc cái tiêu đề đủ biết là nói đến ai rồi bạn nhỉ?! Lính nhí nhà mình mới bị đòn tối qua. Chuyện là vầy, ba mẹ có một quy định rất rõ ràng và nghiêm túc là "không ai được bênh vực khi ba hoặc mẹ đang áp dụng hình phạt đối với lính nhí", quy định này đến thời điểm hiện tại vẫn còn giá trị, thế nên mới có chuyện như sau:
9g tối, lính đã yên vị trên giường, nhưng không ngủ, vẫn hát hò lung tung. Chỉ huy mẹ dụ:
- Ngoan đi con, ngủ ngoan mai dậy sớm đi học chứ, con dậy trễ mấy bạn đi học hết bỏ con lại à
- Để con hát xong đã rồi ngủ
- OK
Một bài, hai bài vẫn chưa chịu ngủ
- Thôi đủ rồi, ngủ đi, không thôi tí ba vô ba đánh đòn à.
- Con bận tã rồi, ba không đánh đâu (ý là mặc tã rồi, bị đòn không đau).
- Ba không đánh đít mà ba đánh vô chân, ba giận ba phạt là mẹ không binh đâu nhe
Tình hình vẫn không thay đổi. Lát sau có tiếng ba, mẹ lại hù:
- Ba vô tới rồi, ngủ ngoan nào, bé ngoan là phải nghe lời.
- Nhưng bé ngoan chưa buồn ngủ.
Đến nước này thì bó toàn tập, đành đợi ba vô thôi
- Sao con chưa ngủ, chắc phải bị đòn quá (quơ tay làm bộ lấy cây roi)
Ba chưa kịp làm gì là lính nhí hét ầm nhà, khóc mếu máo:
- Mẹ ơi cứu con, ba đánh con bể mông rồi
Trời ạ, chưa cầm tới cây roi mà nó la đánh bể mông, nín cười không nổi.
- Mẹ xin lần này thôi nhe, lần sau mẹ nói không nghe, ba đánh ráng chịu.
Lính nhí khóc thút thít rồi rúc đầu vô lòng mẹ, mắt nhắm tịt và chỉ một lúc sau là ngủ ngon lành, nước mắt còn đọng quanh mi. Thiệt tội nghiệp.
Ba và mẹ: đúng là nhát đòn mà lì gớm.

Thứ Hai, 23 tháng 8, 2010

NỖI BUỒN!

Ba tôi đang nằm viện, đúng vậy, đã nằm được 2 ngày, và tổng thời gian tôi có mặt trong viện để chăm sóc ba không quá 3 tiếng. Hẳn bạn sẽ hỏi sao tôi không dành nhiều thời gian cho ba hơn?! Chắc chắn câu trả lời sẽ là tôi bận, tôi không có thời gian, vì tôi còn con nhỏ vân vân và vân vân, nhưng trên tất cả là sự thật tôi không muốn chăm sóc ba. Đừng kết tội tôi vội, hãy nghe tôi nói. Nếu bạn hỏi, tôi có yêu ba không?, tôi sẽ trả lời rằng “đã từng”. Đúng vậy, tôi đã từng rất thương ba, từng xem ba là thần tượng và bây giờ thì điều đó không còn nữa, tình cảm của tôi bây giờ chỉ còn dừng ở mức “nghĩa vụ”. Sau những biến cố do sai lầm trong cách nghĩ và làm, ba tôi về hưu trước thời hạn. Và ba tôi làm gì với cái tuổi hưu non đó. Chính xác là “không làm gì cả”. Thời gian đầu, tôi hoàn toàn thông cảm và chấp nhận việc ba ở nhà đọc báo, xem tivi, đi nhậu với hàng xóm, thậm chí tôi còn hào hứng chở ba đi nhậu với mấy ông bạn cũ, rồi 11g đêm đi đón ba về, mặc cho mẹ tôi càu nhàu khó chịu. Tôi những tưởng rồi ba sẽ hòa nhập vào cuộc sống hiện tại, rằng ba sẽ cùng với mẹ đi đây đó chơi, cùng mẹ chăm sóc gia đình khi bọn tôi vắng nhà và bù đắp cho mẹ những tháng ngày khốn khó, cô quạnh khi ba còn đi công tác xa. Nhưng hoàn toàn không có những ngày đó. Mẹ tôi vẫn ở vị trí “con sen” (xin lỗi tôi không thể tìm từ chính xác hơn), mỗi sáng dậy từ 6g sáng đi tập thể dục rồi đi chợ, riêng phần đi chợ, bọn tôi không thể thay thế vì không ai đi chợ nấu ăn vừa ý ba. Mỗi sáng là một điệp khúc “anh ăn gì em nấu” cùng với câu trả lời “nấu gì cũng được”, để rồi mỗi bữa ăn lại tiếp tục điệp khúc “sao em không nấu món này, sao em không nấu món kia” hay “em nấu món này phải thêm cái này”, chưa bao giờ ba tôi hài lòng với món mẹ nấu, dù rằng mẹ nấu rất ngon. Có bữa ăn, ba chê ngay trước mặt cả con rể, làm mẹ giận tím mặt, bỏ hẳn ăn uống và thậm chí chiến tranh xảy ra, thế mà 10 lần vẫn như 10. Ba vẫn chê.
Mẹ tôi vốn tính rất ưa sạch sẽ và gọn gàng, thế nên mẹ luôn quét dọn mọi thứ, ngay cả tolet, sau khi tắm xong mẹ cũng quét sạch nước vì sợ ba đi trơn té, vậy đó mà khi mẹ tôi bệnh, bọn tôi đi làm cả ngày, chiều về thấy mẹ lom khom quét sân, bọn tôi hỏi sao mẹ không nhờ ba quét dùm, hay để tụi con về làm, mẹ tôi lại rơm rớm nước mắt “mẹ nằm sáng giờ, ba mày không làm gì phụ, ngoại trừ nấu dùm nồi cháo, rồi bỏ đó, đi đọc báo, coi tivi, mẹ đói thì tự đi múc ăn. . . ”. Bạn nghĩ sao?! Không những vậy, ba tôi còn thêm cái tính “thích làm bác sỹ”, ở cái tuổi 60, trông ba tôi già nhưng đã gần 70, bởi vì kiêng khem quá mức. Ba tôi cho rằng bị cao huyết áp vì choleterol, vậy là bỏ hẳn món chiên, mặc dù bác sỹ kiểm tra ba tôi hoàn toàn bình thường. Đọc báo thấy ăn mặn quá không tốt thế là ba tôi ăn lạt nhách, đến nỗi cơ thể thiếu muốn nên đen sạm và khô queo. Cũng không ăn trái cây vì đồ sống dễ đau bụng, bọn tôi có nói thế nào cũng không nghe. Lần này nằm viện vì lý do hết sức “ lãng nhách” – suy nhược cơ thể do suy dinh dưỡng. Tuần rồi, ba tôi bị cảm nhẹ, bọn tôi đã đưa ba đi bác sỹ và sau đó là uống thuốc liên tục mà không ăn gì ngoài cháo trắng. Mẹ tôi lo ba sẽ bị nặng hơn, nên hết sức bồi bổ, nào cháo thịt gà, thịt bò, thậm chí ba muốn ăn gì bọn tôi cũng mua, nhưng mua về rồi, ba tôi lại không ăn, bảo không ăn đuợc vì lý do này lý do nọ và kết quả như bạn biết đấy. Mẹ đoán thế nào ba cũng vào bệnh viện, quả y như vậy. Ngày đầu tiên, y tá truyền điện giải cho ba tôi, tôi canh chừng không bị sốc, ba tôi cứ chốc chốc lại nói “kêu y tá đi, truyền gì lâu vậy” … cùng đủ thứ yêu cầu khác, làm tôi muốn phát điên vì bực tức mà không dám cãi lại. Nên ngay khi mẹ kêu về nhà, mẹ thay tôi chăm sóc cho ba, tôi mừng vô hạn. Tôi sợ, nếu ở thêm nữa, tôi sẽ không kềm được cái tính nóng nảy của mình, sẽ xảy ra chuyện gì có trời mà biết. Tội thay, nạn nhân tiếp theo và có thể nói thường trực đó là mẹ tôi. Em gái sau khi ở cùng mẹ đã về nhà và kể với tôi “Hai ơi, Khánh hết chịu nổi ba, ba sai mẹ liên tục, ngồi chút là kêu cái này, lấy cái kia, mẹ gần như thức trắng, mà ba bịnh gì nặng đâu, chỉ suy nhược cơ thể thôi mà”. Có lẽ bạn chưa biết, nhà tôi có tất thẩy 8 người, Mấy chị em tôi cùng con rể đều đi làm, làm công ty nước ngoài, bạn biết đó, giờ giất rất nghiêm ngặt, không thể hở chút là biến như công sở nhà nước, lộn xộn là bị đuổi ngay. Tôi không biết ba tôi có nghĩ dùm cho bọn tôi không, thực sự, tôi thấy mệt mỏi và thất vọng quá. Nhà đối với tôi giờ như địa ngục, chỉ có trách nhiệm và nghĩa vụ thôi, niềm vui đuợc tụ họp cùng gia đình dường như biến mất. Ngay cả bữa cơm chung, bọn tôi ai cũng ngại, bởi sẽ không biết bị bắt lỗi gì khi mỗi lời nói phải cân nhắc từng chữ. Đã nhiều lần tôi tự hỏi, tôi phải làm gì?! Có ai cho tôi lời khuyên không?!

Thứ Bảy, 7 tháng 8, 2010

THẤT TÌNH!

Chính xác, thằng em trai tôi thất tình. Nó chia tay người yêu với thâm niên 5 năm yêu nhau. Đó là một cô gái khá hoàn hảo từ vóc dáng đến tư chất. Cô bé cao 1m6, trắng trẻo, không đẹp nhưng có duyên với má lún đồng tiền và nụ cười hút hồn. Cô bé học giỏi, ít ra là đứng trong top 10 các bạn học giỏi của khối. Cô bé con nhà khá giả và gia giáo, khá dịu dàng, giao tiếp lại mềm mỏng, nói chung đó là một người vợ tuyệt vời chứ đừng nói chỉ là người yêu. Thế nên thằng em tôi nó sợ mất lắm, vừa tốt nghiệp 1 năm là nó đòi cưới ngay, ba mẹ hai bên cũng từng gặp nhau, thế rồi bi giờ bọn nó chia tay.
Tối qua, nó bò qua nhà tôi, chui vào phòng tôi, lôi trong ba lô ra vài lon bia và uống (nó sợ ba mẹ nó bắt gặp nó say xỉn vì thất tình). Tôi để yên cho nó uống một hơi hết đống bia đó, rồi nhẹ nhàng kêu nó đi ngủ. Bất ngờ nó bật khóc, khóc ngon lành như một đứa trẻ. À, tôi quên tả về nó, nó cao 1m75, nặng 60kg, cũng trắng trẻo đẹp trai và học cực giỏi, thế nên việc nó sưu tầm ra con nhỏ người yêu tiêu chuẩn này là cả vấn đề. Giờ cái thân to đùng đó đang ngồi thu lu trong góc phòng, khóc nức nở. Rồi dường như khóc cũng không xả hết những u uất trong lòng, nó bắt đầu lèm bèm:
  • hai biết không, em yêu Trân lắm, yêu rất nhiều, vậy mà bây giờ, Trân nói chia tay, mà đâu phải lỗi nơi em, mà là ba mẹ Trân không thích em.
  • Uả, sao hồi tháng trước, phụ huynh hai bên gặp nhau vui vẻ lắm mà, gì kỳ?
  • ừ, tại hai không biết. Trân về Vũng Tàu làm việc trong ngân hàng, mà nó làm gì đến tận 11g đêm mà chưa được cho về. Nhiều lần lắm rồi, nên em sốt ruột gọi cho bà trưởng phòng của nó, em nói làm gì mà đì người ta dữ vậy, bộ chị không biết thương người hả!! Làm nhiều vậy, cuối năm chị được tăng lên mấy chức nữa, chà đạp người khác để đi lên thì không đáng làm người lãnh đạo đâu. Mà em đâu có dè, bà đó là bà con với ba nó. Tuần rồi, ba nó gọi điện cho ba em, ổng nói ổng không gả con cho cái thứ mất dạy, ngang ngược đó, nói ba em về dạy lại em. Rồi hai bên cãi qua, cãi lại. Giờ thì … em mất vợ.
  • Chật, cái này thì Trung sai rồi, làm gì cũng suy nghĩ chứ, sao dại dột vậy. Rồi Trung có gọi điện hay xin lỗi gì hông?
  • Có hai, em làm hết mọi cách, thậm chí chạy ra nhà nó, gặp ba má nó xin lỗi, mà ba nó cũng không chịu, ổng nói ổng gả nó cho thằng phó giám đốc ngân hàng, giàu mà biết điều hơn em. Hai coi giờ em làm sao?
  • Ờ, thì vấn đề không phải là ba mẹ nó mà là em và nó kìa
  • Thôi hai đừng nói nữa, chính nó đòi chia tay với em, nó nói nó không thể cãi lời ba mẹ. Em còn làm gì được hả hai.
. . .
Lại khóc, lại lèm bèm cứ như vậy, nó lải nhải cả đêm.
Tôi thật sự không biết phải làm gì trước tình cảnh này, chưa bao giờ tôi nghĩ thằng em trai to đùng lại yếu mềm đến thế, ngay cả khi đi học, bị té xe, tét tay, nó cũng không hề nhăn mặt, vậy mà …
Thất tình thật đáng sợ và cũng thật đáng thương!