Chiều qua, mình đã làm 1 việc thật vô vị nhất từ trước đến nay, không dưng đem về cho mình nỗi buồn và thất vọng. Sự tò mò muốn biết về cuộc sống hiện tại của anh (người yêu cũ), tôi đã gọi điện hỏi thăm sau gần 5 năm xa cách. Nghe giọng nói, anh đã nhận ra tôi, bỗng dưng thấy xao xuyến lạ, hóa ra anh vẫn nhớ về tôi, vẫn thích nghe giọng tôi nói ngọt ngào. Vui thật. Thế rồi câu chuyện nở như hoa tháng giêng, anh hỏi công việc tôi, gia đình tôi và nói vể anh. Cả câu chuyện toàn là nói về anh, tôi chợt ngỡ ngàng nhận ra, hình như mình đang nói chuyện với 1 người hoàn toàn xa lạ, một người đàn ông của vật chất và kim tiền. Anh nhìn mọi người, mọi thứ chung quanh với cặp kính đồng tiền. Anh bảo anh có nhà lâù, xe hơi, có vợ đẹp, có con ngoan. Anh không phải lo lắng gì cho gia đình, bởi vợ anh cũng là một người thành đạt, xà tiền không tiếc. Anh không cần phải làm cái chuyện tầm thường là hàng tháng về cúc cung nộp tiền cho vợ. v..v. Tôi phần nào thông cảm cho niềm tự hào của anh vì tôi biết anh là người làm nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, nhưng ko nên vì điều đó mà tự phụ và coi thường người khác. Anh bảo anh coi thường thằng đàn ông đi làm 1 tháng chỉ có vài triệu bạc còm, về nhà lom lom nộp vợ. Anh bảo anh không ưa cái chuyện chồng đi nhậu mà phải báo cáo vợ đi đâu, nhiều và còn nhiều nữa. Càng nghe, tôi càng thấy thất vọng, hóa ra người mà lâu nay mình vẫn nhớ lại là người đàn ông thế sao?! Qua chị gái của anh, qua vài lời với anh, tôi thấy anh không hề biết quan tâm đến gia đình, anh quan điểm, cứ quăng tiền ra là xong tất. Chị gái anh, cháu anh khi tôi hỏi đến, anh tỉnh bơ "cả năm rồi, có gặp đâu, mà cũng chẳng biết họ ra sao". Nghe như đang hỏi về 1 người hàng xóm nào xa lạ. Ngay cả vợ anh, anh cũng bảo rất hồn nhiên, bx anh dễ chịu lắm, anh đi cả đêm mà chả nói gì?! anh vô tư đến độ ko quan tâm đến nỗi lo lắng của vợ nhà và cho rằng đó là sự dễ dãi. Tôi có cảm giác ngôi nhà tiền tỷ của anh giống như 1 khách sạn, nơi đó rất tiện nghi sang trọng nhưng ko hề có tình cảm, vậy mà anh rất hài lòng về nó. Bất giác tôi chợt nhận ra, mình may mắn, thật may mắn khi lấy đúng người chồng lương cọc cạch, về nhà lom lom nộp vợ thế mà rất yêu con, ko làm vợ buồn và luôn rất nhiệt tình giúp vợ.
Đã có lúc tôi ao ước ox mình cũng quyền cao chức cả, cũng tiền bạc xả láng như ai, nhưng giờ thì tôi biết, cái ao ước đó là thảm họa, là bàn tay sắt bọc nhung bóp nát hạnh phúc gia đình. Tôi không biết nên nói thế nào để anh biết về nỗi thất vọng của tôi dành cho anh, cũng như ko biết nói thế nào để anh hiêủ rằng hạnh phúc gia đình ko chỉ có thế. Tôi chỉ biết tôi đã nhận ra chân lý cuộc sống, tôi nhận ra mình thật sự hạnh phúc thế nào và tôi hài lòng vì điều đó. Có thể tôi sẽ ko có nhà lầu, xe hơi. Có thể ox tôi sẽ ko bao giờ là 1 ông lớn uy quyền, song tôi biết chắc ox tôi sẽ luôn làm tôi vui, luôn là người gương mẫu dạy các con tôi nên người và luôn là người đàn ông biết cách làm tôi cười.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét