Một quãng thời gian dài mình không ghi gì cả?! nó quá nhiều sự kiện, mà quan trọng là mình không có thời gian và cảm hứng để viết. Trở lại nơi này, như một chốn bình yên còn sót lại trong tâm hồn nhiều tổn thương của mình.
Không biết vô tình hay hữu ý, mà mình luôn quay lại chố này vào đúng tháng 10, dịp sinh thần của mình cùng với một trời trống vắng. Tháng 10 năm nay, mưa vẫn nhiều, ảm đạm có phần thất thường và cô độc hơn, kiểu như thời tiết ám cả vào vận mạng vậy. Mình sinh tháng 10, con gái cũng tháng 10, cầu trời những ảm đạm, những đau thương này không vướng vào con gái.
Mỗi năm qua đi, dù không đòi quà, không háo hức nhưng đến dịp tháng 10 mình lại hồi hộp kỳ lạ, mình mong chờ 1 niềm vui gì đó từ bạn bè, từ ông xã và giờ là từ con gái. Hôm qua, cô gái 12 tuổi đó đã ôm mình thật lâu, thầm thì "sinh nhật này, mẹ muốn quà gì". Chỉ nhiêu đó đủ làm ấm áp tâm hồn cô quạnh vì những va chạm khắc nghiệt của cuộc đời. Mình đã từng giận dỗi với ông trời, sao đặt để mình vào hoàn cảnh nhiều thị phi như vậy, và rồi trong 1 khoảng lặng nào đó, mình nghiệm ra, mình sai rồi. Phải, mình không xinh, mình không giỏi, mình cũng không có nhiều hạnh phúc, niềm vui bên bạn bè. Cả quãng đời thơ ấu là sự cô đơn, bi quan và trống vắng. Thậm chí cả tình yêu gia đình cũng không đặt để vào mình. Giá trị bản thân chỉ được đánh giá qua nỗ lực học tập, đem lại vinh dự sáo rỗng cho ba mẹ, ông bà, cô dì.
Rồi khi bước chân vào đời, những nỗi lo toan, cơm áo gạo tiền lại bủa vây, gánh nặng của 1 đứa con lớn trong gia đình không cho phép mình sống là chính mình, cho đến khi mình gặp anh. Anh cho mình thấy giá trị của mình, cho mình yêu thương đơn giản nhất. Luôn hôn mình vào mỗi buổi sáng, luôn biết và nấu những món ăn mình thích, luôn động viên an ủi những lúc mình tủi thân nhất. Giờ đây dù bên nhau hơn 10 năm, anh vẫn ngọt ngào như thuở ban đầu, vẫn câu nói luôn làm mình rơi nước mắt "đừng sợ, có anh đây", và giờ điểm tựa đó còn dành cho 1 người nữa "con gái". Dù cuộc sống chưa bao giờ trải đầy hoa hồng, dù đướng đời lắm thị phi và chông gai, mình thật sự hiểu rằng "mình là ngừoi phụ nữ được ông trời ưu ái nhất". Có ai được như mình không? có chồng nấu ăn ngon, thương yêu mỗi ngày, có con gái ngoan ngoãn xinh đẹp học giỏi. Thế nên, dù cuộc sống có nhiều trắc trở hơn nữa, mình vẫn sẽ vượt qua.
Hôm nay mình tổng kết lại tháng 10 ngọt ngào của mình với món quà yêu thương từ chồng và con, mình thật hạnh phúc, tự tiếp cho mình thêm sức mạnh để đi tới.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét