Thứ Ba, 25 tháng 10, 2016

SINH NHẬT CON GÁI

25.10.2016
Cách đây 9 năm, một con oắt con chào đời, trong sự mong chờ đầy hào hứng xen lẫn mệt mỏi của cả ba và mẹ. Nó nặng đúng 3kg, đen thui và hét rất to. Rồi nó từ từ lớn, mà không trong mắt ba mẹ nó, nó lớn nhanh quá. Mới hồi nào ẵm nó trên tay chạy rần rần, mà giờ đến cõng nó cũng không muốn nổi (nó lớn nhanh hay tại mình già?). Rồi nó biết đi, biết chạy, biết nói và giờ nó biết lý sự luôn. Nó rất là ma lanh, nó biết ba nó yêu nó vô điều kiện, nó biết nó là cục cưng của ba nó và nó cũng cực kỳ biết cách nhõng nhẽo với ba. Tuy vậy, nó cũng hiểu chuyện và rất tâm lý, hôm nay sinh nhật nó, nó vui sướng nhận quà từ ba và mẹ nó, nó cười thật tươi, dù ba và mẹ nó vừa nói từ chối tổ chức sinh nhật nó trong hôm nay, lý do là ông ngoại bệnh. Yêu cái con lùn đen này quá... 
Mẹ sẽ không bao giờ để con gái tắt nụ cười trên môi nhé. 

Thứ Hai, 24 tháng 10, 2016

!!!!

Mình thấy mệt mỏi, cực kỳ mệt mỏi. 
Nhiều việc làm mình muốn buông bỏ, đời không như ý, hoàn toàn chính xác. 
Mình không muốn làm con có hiếu, cái từ sáo rỗng và đầy rẫy những trách nhiệm vớ vẫn. Nếu cái chết thật sự là một giải thoát, mình mong ông ấy chết đi. Giải thoát cho chính bản thân ông ấy và giải thoát cho cả những người thân còn lại. Một cuộc sống cõi tạm vô dụng, phiền toái thì kéo dài làm gì. Mình không đoán được tương lai, nhưng mình luôn muốn sống có ích, và khi đã thành vô dụng, thì nên biết cách từ bỏ. Cả một đống người chỉ để hầu hạ, lê lếch, vật vờ cho 1 người không có tí giá trị gì, chỉ để được vinh danh hiếu thảo, tiết hạnh khả phong. Xàm xí quá. 
Mình hận chính mình, sinh ra trong một gia đình quá nhiều nghiệp. Cả cuộc đời toàn chạy theo hư danh, chả có gì là thực tế. Ai cũng bảo sống vì con, vì gia đình vì những điều tốt đẹp, mấy ai nhìn lại xem chính bản thân mình muốn gì, cần gì và phải tôn trọng cái gì. 
Có lẽ người ta nói đúng, gì cũng có nghiệp và duyên. Có duyên mới gặp, có nghiệp mới đeo. Nếu kiếp trước đã tạo nghiệp, kiếp này trả lại, mình chỉ cầu xin ông trời đừng cho con mình vướng vào nghiệp của mình. Mình tạo ra nó vì niềm vui, hạnh phúc chứ không phải vì cái thứ trách nhiệm, nghĩa vụ rẻ tiền ba xu mà người ta hay vinh danh "Hiếu thảo". 
Lòng mình đầy bi phẫn, làm sao để bớt nghiệp đây???