20/11 ... năm xưa
Tôi nhớ hồi tôi còn bé, đại khái là lớp 6-7 gì đó, 20/11 luôn là một ngày đặc biệt đối với chúng tôi. Nói chúng tôi, vì lúc đó chúng tôi có 5 đứa, cùng sống chung một nhà. Tôi nhớ rất rõ, thường đêm 19/11, cô Út của tôi sẽ đi mua hoa. Cô mua 1 bó hoa cúc trắng rất to cùng dây và nơ. Cô rất khéo tay và tỉ mỉ. Sau đó, cô sẽ lấy 1 cái bàn dài và bày tất cả dụng cụ cắt tỉa lên đó, trong khi bọn lóc nhóc tụi tui ngồi chung quanh, háo hức nhìn cô bó hoa. Ngày xưa, làm gì có nhiều giấy gói bóng đẹp như bây giờ, nên cô tôi gói hoa bằng báo cũ. Những tờ báo được cô xếp ngay ngắn, cắt khéo léo những hoa văn quanh rìa (như người ta cắt giấy nghệ thuật ogami ấy). Rồi cô cột hoa cúc thành từng bó vừa tay, lấy giấy bao lại, thắt một cái nơ bằng vải màu đỏ. Đơn giản, nhưng rất thẩm mỹ. Mỗi đứa chỉ được 1 bó vì làm gì có nhiều tiền để mua nhiều hơn. Vậy mà bọn tôi, đứa nào cũng thích, cứ ngồi nhìn cô bó hoa mà xuýt xoa "đẹp quá, đẹp quá". Riêng tôi, tôi thích nhìn cái cách cô tôi bó hoa, đầy tâm huyết. Cô tập trung thật cao, sao cho bó nào cũng đều và đẹp như nhau để bọn tôi khỏi ganh tỵ - đó là theo cách giải thích đơn giản của cô với bọn con nít tụi tui. Chứ thật lòng, tôi biết, của cho không bằng cách cho. Tôi đã học được từ cô đức tính đó, đã không tặng gì thì thôi, một khi đã làm thì phải "coi cho được", phải xuất phát từ cái tâm. Và điều tôi thấy cô tôi vui nhất là khi bọn tôi về nhà, khoe rần trời là bó hoa của cô Út đẹp nhất, cô con thích nhất. Lúc ấy, cô Út sẽ cười thật tươi và lại suy nghĩ ... năm sau phải làm sao cho đẹp hơn để tụi nó tự hào.
20/11... năm nay
Con tôi đã 6 tuổi, tôi cũng quen dần với việc quà cáp cho thầy cô của con gái, nhưng thay vào đó là "bao lì xì" chứ không phải những món quà đơn sơ như ngày xưa nữa. Tôi cũng không bắt gặp ánh mắt háo hức từ con gái khi tôi gói quà cho cô giáo nó. Bởi, món quà giờ rất xa xỉ, nó không còn mang ý nghĩ cảm ơn nữa, mà như một sự trả lễ. Buồn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét