Tối qua, mấy chị em đã có một cuộc tranh luận nhỏ về mẹ:
- Chiều Ngọc về đã nghe mẹ cằn nhằn ba, la ba quá trời, tới tận bây giờ, hai về mẹ vẫn còn nhằn. Nghe nhức cả đầu luôn.
- Ngọc thì nói gì, Khánh ở nhà cả ngày, ngày nào cũng nghe mẹ nhằn, khổ ghê
- Thiệt ra thì hai thấy vầy, mẹ có tuổi rồi, lại thích làm tùm lum, xong rồi mệt, mệt rồi sẽ bực, thôi kệ, để mẹ nhằn chút xả xì trét, chứ tụi mình đi cả ngày, đâu ai nói chuyện. Chịu khó chút đi.
- Mà Ngọc thấy mẹ vô lý quá, ba có làm gì động chạm mẹ đâu, mà mẹ cứ càm ràm ba hoài, Ngọc nói thì mẹ la mày biết gì mà hở ra là binh ổng.
- Nhiều khi Khánh thấy ba cũng tội nghiệp, cứ đi loanh quanh, có bạn tới nhà chơi, có gì để làm đâu vậy là mấy ông uống bia, tâm sự chuyện đời, vậy mà mẹ cũng giận.
- Hai thấy vầy, mẹ không muốn ba uống bia vì sợ ba bịnh, mà nói hoài không nghe thì giận thôi. Còn mẹ càm ràm ba vì thấy ba tối ngày chỉ ăn rồi nằm coi tivi, không làm gì trong khi mẹ quá trời việc, thì gai mắt nên bực chớ gì. Kệ đi, mẹ nói đã rồi thôi.
- Nhưng Ngọc với Khánh vẫn bực, đi làm cả ngày, về nhà chỉ muốn vui vẻ, mà ngày nào về cũng nghe chửi hết, chịu không nổi...
Tụi nó còn lèm bèm nhiều nữa, mình chỉ biết im lặng & cười.
Không biết tự khi nào, mình ít thấy bực mỗi khi nghe mẹ càm ràm. Mình hiểu, mẹ không có ý gì, chỉ là không có người để xả xì trét. Một mình mẹ loay hoay cả ngày, cơm nước, dọn dẹp, giữ cháu. Trong khi ba thì không thích làm gì hết, nhiều khi mình thấy mẹ giận cũng phải. Như mình nè, mỗi tối về, mình dọn dẹp cái phòng nhỏ xíu mà thấy ông chồng nằm khểnh coi tivi là thấy ghét, thấy chướng quá trời, phải sai ổng làm cái gì đó phụ mới được. Đồng vợ đồng chồng, chia sẻ với nhau mới hiểu và thương nhau hơn. Ví như mình giặt đồ thì ông xã đem phơi. Ổng nấu cơm thì mình rửa chén. Mình tắm con thì ổng dọn giường.... Nhiều khi ổng làm xong việc trước nằm chơi game mình cũng thấy chướng, huống hồ là mẹ.
Không biết khuyên hai đứa em sao cho nó hiểu nữa, thôi thì đành để tụi nó tự điều chỉnh. Đôi khi nói nhiều chưa chắc thấm. Mình hiểu mẹ là được rồi, cũng vui là ông xã đã bắt đầu hiểu và chiều mẹ như mình rồi (giờ thì mẹ muốn sao ổng cũng chiều, mẹ nói muốn làm bánh khoai mì, vậy là ổng dìa quê đào mì cho mẹ. Mẹ nói muốn về quê chơi, ổng lái xe chở mẹ đi, mẹ muốn đi đâu chở đi đó, vui vẻ không rên rỉ - có lẽ ổng cũng hiểu, mẹ nào cũng thương con, chỉ là thể hiện khác thôi...)./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét