Vậy là qua năm mới, không buồn cũng không vui, không náo nức, háo hức, cũng không có cả dự định đi chơi. Ngày đầu năm cũng giống như ngày đầu tháng, không có gì lạ. Chỉ có con gái hỏi mẹ “ vậy là năm mói hả mẹ?” – Ừa, thế thôi
Có đôi khi một mình lang thang trên phố, nghĩ lung tung, để rồi thấy mình sao xấu xa quá. Mình cũng tầm thường như bao người phụ nữ khác, cũng chỉ biết dựa dẫm và đòi hỏi. Chỉ là đôi lúc mình đang tự hỏi mình đòi hỏi có quá đáng chăng. Ai có chồng cũng mong được nương tựa, che chở và chia xẻ. Riêng mình, sao nhiều lúc giống single mom quá. Lịch một ngày của mình là dậy lúc 7g, chuẩn bị cho con đi học, vào công ty và cắm đầu làm cho đến tận 6g chiều. Rồi tất bật đi đón con, cho con ăn, dọn dẹp, cho con ngủ. Thế là hết ngày. Ngày nào cũng 1 vòng quay đều đặn như thế. Chồng có chăng chỉ là 1 cái bóng mờ nhạt bên mình. Minh không nhớ từ lúc nào, mình thấy không cần phải nhờ đến chồng, cũng không cần phải hỏi ý kiến, bởi có hỏi, có nhờ thì rốt cuộc cũng là mình làm. Anh bây giờ làm nghề tự do, thời gian cũng không bó buộc, vậy mà sáng sáng, mình vẫn chở con đi học, không hề nghe anh nói để anh chở con dùm. Thật lòng đâu phải mình ganh tỵ, mình chỉ muốn anh thực hiện trách nhiệm của một người ba và hơn hết là cha con gắn bó với nhau hơn. Hôm nào không nhắc, anh cũng không nhớ hôm nay con học xong mấy giờ, thậm chí cả khi anh về sớm, mình nói anh đón con sớm, anh tỉnh bơ, thôi cho nó ở nhà cô, về nhà không ai chăm. Nghe sao mà lạnh lùng, trong khi đó thì anh ngồi nhà chơi game.
Con đi học, chưa bao giờ thấy anh tự nguyện dạy con hay chơi với con, thậm chí còn giành máy chơi game. Về nhà, anh y như người khách, nhờ gì làm đó. Vui làm, buồn nghỉ. Nhắc nhở gì 1 chút là tự ái, lầm lì không nói tới ai. Thái độ đã vậy, tài chính còn tệ hơn, làm nhiều tiền đâu không thấy, chỉ thấy nợ ngày một tăng. Đến nỗi giờ mình sợ nghe anh gọi điện hay nhắn tin. Một mình mình làm, lo cho con và cho cả sỹ diện bên nhà anh nữa. Mình thấy mệt mỏi quá, nhiều lúc muốn buông tay cho khỏe. Bởi xét về mặt nào, mình cũng là tự thân vận động, chồng – có cũng như không!
Mà nói cho công bằng thì anh không bắt nạt vợ con, không ăn chơi nhậu nhẹt… mình cũng không biết diễn tả sao nữa, chỉ là anh giống người dưng, sống cùng 1 mái nhà, hỏi thăm cho có lệ rồi thôi. Mình buồn, thật sự rất buồn và rất bế tắc. Mình không giúp gì cho anh được, nên cũng không dám lên tiếng bởi như anh nói “không giúp gì được thì thôi, đừng có càm ràm” . Càng lúc mình và anh càng giống người lạ. Đôi khi mình ước gì được quay ngược thời gian, mình sẽ sống độc thân cho khỏe. Nhưng rồi mình lại tiếc, bởi hôn nhân của mình chỉ có 1 thành công là con gái xinh và ngoan. Đó là điều mà mình không hề muốn đổi.
Đêm qua, lại trằn trọc, anh 1 phòng, mình 1 phòng. Đêm qua rất dài, thật là dài!!!
Hy vọng năm mới anh ấy sẽ có sự thay đổi. Bạn cứ tìm cách nhẹ nhàng động viên anh ấy. Lúc đầu bạn cứ nhờ anh đón con về nhà, nhờ anh cho con uống sữa (thay vì cho con ăn), nhờ anh chơi với con để bạn chuẩn bị bữa tối, nhờ anh ru con bé ngủ... từ từ từng chút một, cha con sẽ quấn quít nhau, bạn đừng để nỗi buồn âm ỉ trong lòng, rồi giận hờn vu vơ mà ảnh hưởng cuộc sống gia đình. Chúc bạn luôn vui nhé.
Trả lờiXóaMong rằng sẽ có thay đổi tốt đến với năm mới em nhé.
Trả lờiXóa"thành công là con gái xinh và ngoan" đủ để sống vui.
Cảm ơn các chị đã quan tâm! sẽ cố gắng!
Trả lờiXóa