Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2012

HUẾ - HỘI AN - ĐÀ NẴNG KÝ SỰ! (1)

Bữa giờ bận rộn, chưa rảnh tổng kết tình hình sau chuyến khảo sát miền Trung. Bi chừ rảnh rỗi, ngồi ghi chép lại để già có cái mà đọc.

CHƯƠNG 1 - HUẾ

Cảm nhận sau 45' ngồi máy bay đến sân bay Phú Bài - Huế là sự sơ sài và nóng. Huế đang trên đà phát triển, nhưng sân bay chuyên dành cho du khách lại như thời tiền chiến, cũ kỹ và hoang vắng. Dọc đường sân bay vào thành phố Huế, toàn đất trống, nắng, khô. Nói chung không thấy bóng dáng của 1 thành phố du lịch, thay vào đó là một không gian rất cũ kỹ, quê mùa. Anh tài xế chở chúng tôi đi vòng vèo qua những con đường nhỏ, hẹp thấy có chút náo nhiệt nhưng vẫn có cái gì đó rất từ tốn. 
 Sân bay Huế
Vì đến vào buổi trưa, nên chúng tôi đi thẳng đến nhà hàng thay cho khách sạn. Tôi luôn thích thú với những nhà hàng tại Huế, nó rất rộng, trang trí thật đẹp, tỷ mỉ như người Huế và nhất là các cô phục vụ, dù họ có vè không nhiệt tình như người SGN nhưng thái độ rất ân cần và thanh thoát. Họ nói chuyện thật nhỏ nhẹ, như hơi thở vậy và bạn phải hết sức lắng nghe (tuy nhiên lâu lâu mới hiểu).
Đừng lầm là chùa nhé, nhà hàng Cung Đình đấy
 Nói đến nhà hàng, tất nhiên không thể thiếu món ăn, ẩm thực Huế thì không cần quảng cáo, ai cũng biết, vị không mặn mòi như miền Bắc, cũng không ngọt ngào như miền Nam, nó hơi nhạt nhưng bài trí đặc biệt đẹp. Chỉ nhìn thôi đã không muốn ăn. 
Đây là món tôm ram và bánh khoái
Vì tính chất công việc là khảo sát, nên chúng tôi không có nhiều thời gian để thưởng thức món ngon, chúng tôi chỉ nhấm nháp qua loa và tiếp tục lên đường. 
Việc đầu tiên tại Huế là khảo sát các khách sạn, đối tượng khách của chúng tôi đa phần sử dụng khách sạn từ 4 - 5 sao nên những khách sạn chúng tôi khảo sát đều có dịch vụ tốt. Tuy nhiên, treo sao không bảo chứng được giá trị thực, đó là lý do tại sao tôi phải luôn đi khảo sát. Điểm đến đầu tiên là Best Western Palace (tên cũ là Celadon) - đây thực sự là một khách sạn hạng sang với tiện nghi và dịch vụ tốt, tuy nhiên vẫn có điểm để bắt lỗi nhé. Như tôi đã nói, có thể do ảnh hưởng của phong cách vùng miền làm cho tôi cảm thấy nhân viên ở đây thiếu nhiệt tình và thiện cảm. Nếu như đúng chuẩn 5* tại Saigon, khi bạn đến cửa (thậm chí còn chưa xuống xe) nhân viên phục vụ đã đến mở cửa và niềm nở mời bạn vào. Còn tại đây, dù là 5* rất chuẩn, khi bạn đến và vào hẳn trong khách sạn, chưa chắc đã có người hỏi thăm (trừ khi bạn mang hành lý cần người giúp). Trái ngược với thái độ có vẻ thờ ơ đó là sự thân thiện đúng chuẩn của các nhân viên cấp quản lý (manager) - thường là người nước ngoài. Tôi đến quầy lễ tân và đề nghị gặp bộ phận kinh doanh vì tôi đã có đặt lịch hẹn, nhân viên tại đây bảo tôi chờ để họ kiểm tra lại và trong khi chờ tôi tình cờ gặp Patrick - giám đốc điều hành của một hotel cũ, ông vừa chuyển qua làm việc tại đây. Thế là mọi chuyện dễ thở hơn, Patrick có 1 trí nhớ thật tốt, tôi chỉ gặp ông 2 lần thế mà ông nhận ngay ra tôi, chúng tôi hỏi thăm nhau và khi biết chúng tôi đến khảo sát khách sạn, ông vui ra mặt, ông nói (xin lỗi, tôi dùng từ bình dân cho nhanh nhé): tụi mày phải đến như thế này, mới biết thực lực của bên tao để mà quảng cáo, bán cho bên tao chứ, đi xa vậy mệt phải không? ngồi nghỉ nhé, rồi tao dẫn mày đi, ủa, mà mày đã hẹn ai vậy? sao tao không nghe báo cáo, mà mày không ở bên tao à, tao mời. Tôi thành thật trả lời là có hẹn rồi, đang đợi các bạn ấy ra, hơn nữa tôi ở Huế có 1 đêm, tôi đã ở bên Romance, do vậy không phiền ông dẫn đi, tôi đã hẹn với nhân viên của ông rồi, tôi biết ông rất bận, ông cứ làm việc. Tỏ vẻ luyến tiếc, Patrick dặn dò nhân viên dẫn chúng tôi đi không quên kèm theo 1 nụ cười và cái bắt tay rất thân thiện. Tôi thật sự rất thiện cảm với những người như vậy, thái độ làm việc rất chuyên nghiệp của họ làm tôi luôn hài lòng, thậm chí ngay cả khi khách than phiền về dịch vụ, tôi cũng không nỡ mắng mỏ nặng lời. Trở về với nhân viên Việt Nam nhé, cô phụ trách dẫn bọn tôi đi xem phòng tỏ ra rất ngạc nhiên về mối quan hệ của chúng tôi, cô ấy hỏi tôi có biết Patrick à! và từ đó thái độ của họ đối với tôi khác hẳn (giải thích chút nhé, thường thì các công ty du lịch làm việc thông qua phòng Sales, hiếm khi liên hệ thẳng với các cấp quản lý từ giám đốc kinh doanh trở lên, nên việc biết đến các ông tổng hẳn là việc rất ít khi xảy ra, do đó các bạn cấp dưới thường rất ngạc nhiên khi biết bọn mình có quen "bự" như vậy).Phải công nhận, phòng có thiết kế đẹp, lạ, độc nhưng có vẻ không hợp cho khách đoàn vì cái tolet nó như thế này:
Bồn rửa tay, nằm ngay giữa phòng, còn cái tolet thì chỉ có 1 cánh cửa, nếu bạn dùng tolet thì người tắm sẽ không đóng được cửa và ngược lại. Hơi bị sexy!!!
Điểm tiếp theo là Imperial Huế - cũng là hotel chuẩn 5 sao nhưng là của Việt Nam đầu tư
Tổng thể khá đẹp, mang dáng dấp cung đình và có nét gì đó của hoàng cung. Tuy nhiên nội thất lại rất bình thường, không có điểm nhấn nhiều và phòng tương đối nhỏ. Điểm cộng cho Imperial là ngay vị trí trung tâm, gần sông Hương và có hẳn 1 casino (thật ra là club nhỏ thôi) nhưng là điểm đặc biệt vì casino thường bị hạn chế tại Việt Nam. Thêm một ấn tượng đẹp là nhân viên kinh doanh rất dễ thương (cả nghĩa đen và nghĩa bóng), cô ấy giới thiệu khách sạn rất nhiệt tình bằng một chất giọng trong veo, nhẹ nhàng (nếu có giường chắc tôi đã ngủ luôn rồi) và đãi chúng tôi một ly cafe đặc chủng Huế - rất thơm, không ngắt và cũng không quá ngọt, nói chung rất tuyệt. Tiếc là tôi không mang theo cái bình để tham lam xin tí cho vào túi để tiện việc nhấm nháp trên đường đi. Địa điểm tiếp là Mondial Huế, cũng một hotel 4* mới toanh, nằm gần với Saigon Morin. Nếu bạn đã có dịp vào Saigon, bạn sẽ thấy, Saigon Morin có motip tương tự Majestic, cũng gần sông và kiến trúc kiểu Pháp. Có lẽ đã được nâng cấp, nên ngoại hình nhìn khang trang và bắt mắt hơn. Điểm chung là đa phần các khách sạn có diện tích phòng lớn, số lượng phòng nhiều có lẽ do đất rộng, và chưa lên giá như Saigon hay Hanoi, mặc dù Huế đang định hướng cho mình thành một thành phố du lịch nhưng lực hút đầu tư vẫn còn hạn chế lắm.
Chỉ xem vài khách sạn đã tốn hết buổi chiều và cái bụng lại kêu réo.Phải tiến đến nhà hàng thôi. Nhà hàng tối nay tôi thử món là nhà hàng Royal Park, chuyên phục vụ cơm vua. Ngoại hình nhà hàng rất bắt mắt, cứ như một vườn thượng uyển, có hồ nước, có cây xanh ... nó như thế này đây:
 nhìn rất có phong thái, đồng thời nội thất cũng tương xứng như cái tên của nó: Cơm vua
Đa phần khách du lịch đến Huế đều muốn thử cảm giác được là vua như thế nào, nên hiển nhiên trong chương trình quảng bá du lịch không thể không nói đến cơm Vua. Tôi cũng rất háo hức muốn biết cảm giác dùng cơm vua nó như thế nào? hóa ra ... rất thất vọng. Thất vọng trước nhất là cách bài trí trên bàn tiệc, có cảm giác như những nhà đầu tư là những "dân chơi nửa mùa", đầu tư không tới, nó cứ nửa vời thế nào. Bàn ghế, nội thất rất mang hoàng gia, nhưng ly, tách chén dĩa lại rất bình dân, chẳng ăn nhập gì với không gian hoàng thất. Đồ dùng trên bàn tiệc là gốm sứ trắng, rẻ tiền và không hề mang dấu ấn xưa. Nếu tinh tế chút, chỉ cần thay bằng gốm sứ màu lam, hay giả gốm thì hẳn rất tuyệt. Chính vì xưa nay lẫn lộn như thế, làm giảm đi giá trị của bữa ăn. Tôi cũng rất mê món Huế vì cách bài trí rất đẹp, như đã nói ở trên, nhưng ... (lại nhưng) các món ăn ở đây rất sơ xài, bạn có thể bắt gặp nó ở bất kỳ nhà hàng nào ở Saigon, không có gì đặc sắc nếu không muốn nói là cẩu thả
Hải sản rất tươi, ngon nhưng cách bài trí một lần nữa lại là điểm trừ cho nhà hàng bởi ai cũng kỳ vọng một điều gì đó thật đặc sắc xứng với tên gọi Cơm Vua.
Dùng cơm vua, hiển nhiên phải có ca Huế, dàn ca Huế cũng đầu tư rất tốt, phục trang, nhac cụ, không có gì đáng bàn, điều tôi không thể chấp nhận chính là phục trang cho du khách để làm vua hay hoàng hậu
Trong bữa cơm vua, có bao gồm nghe ca Huế, mặc trang phục triều đình hay áo bào, áo phụng. Rất nhiều du khách thích thú với điều này, họ hào hứng tham gia, để rồi tôi nghe họ xì xầm " áo bào sao xấu quá, không có cả nút, sút chỉ ... và cười cợt, vua nghèo quá ..". Thật là đáng xấu hổ, có cảm tưởng làm vua như vua nước ta thật dễ dàng, nhưng gã hề, ai bôi nhọ cũng được. Dẫu biết rằng thời phong kiến đã qua, vua hay hoàng hậu cũng vào dĩ vãng, song đó là một dĩ vãng nên trân trọng, bản thân chúng ta không trân trọng những giá trị đó, thì đòi hỏi người khác trân trọng cái gì. Thật buồn cho cái cách làm du lịch của Huế. Bữa ăn nghẹn đắng cả họng.
Rời nhà hàng trong một tâm trạng không mấy thoải mái, tôi khảo sát thêm 2 nhà hàng nữa, vẫn tình trạng như trên, áo bào mũ mão vứt chỏng chơ, hôi hám còn tệ hơn áo bào của tuồng hát. Đâu đâu cũng quảng cáo cơm vua... hazzaii, tội cho vua của ta quá.
Lê lết hơn 8g tối, tôi mới về đến khách sạn, không gian thật dễ chịu, phòng ốc sạch sẽ, làm ít nhiều vơi đi cảm giác bực dọc. Tôi có hẹn với chị chủ khách sạn vào lúc 9g, chị ấy hứa dẫn tôi đi thưởng thức chè Huế với tên gọi rất bình dân, chè hẻm. Trước khi đi, tôi cũng rất hăng hái, vì nghĩ đến hàng loạt những món chè ngon, đẹp mắt y như coi quảng cáo trên tivi á, hà... hóa ra sự thật rất phũ phàng. Không hề có bất kỳ cái nồi chè nào cho tôi chụp ảnh, chỉ là vào quán, gọi tên và bưng ra. Thực đơn cũng rất nghèo nàn, còn thua chè ở Saigon, thất vọng tràn trề, cũng may chị bạn giới thiệu tôi vài món chè lạ lạ như chè bột lọc heo quay, chè bột lọc dừa. Ăn chè xong thì cũng mới hơn 9g15, tôi tỉnh như sáo, thế là mè nheo chị bạn chở đi vòng vèo Huế cho biết. Chị ấy cũng rất chiều lòng tôi, chở tôi đi vòng vèo đến gần 10g nhưng thật tình thì chả có gì để xem, vì đường tối người vắng, quán xá đóng cửa, thậm chí quán cafe cũng đóng cửa vào lúc 10g, ôi Huế về đêm mới tĩnh mịt làm sao, không hợp với người Saigon rồi, tôi đành theo chị về khách sạn, chui vô phòng lướt net và ngủ sớm, dưỡng sức cho ngày hôm sau. Giường êm, mệt mỏi, tôi ngủ thật ngon!!!

1 nhận xét:

  1. bạn mình có những nhận xét thiệt là tinh tế nha :)
    chúc cuối tuần dzui dzẻ!

    Trả lờiXóa