Mình đã làm mẹ, nghĩa là mình cũng đang học cách để có thể
hiểu con, yêu con và bài học quan trọng nhất mà mình thấy là “sự bình tĩnh”,
trong mọi trường hợp, giữ bình tĩnh để không ra những quyết định sai lầm. Mình
học được điều ấy trong quá trình dạy con gái của mình. Có 1 lần, con gái mình
nó làm đổ nước tùm lùm trên bàn, mình đã rất giận dữ, quát tháo con “tại sao con
hư vậy, mẹ khẽ tay cho chừa cái tội phá nghe chưa?”, mặc kệ con khóc lóc, mình
vẫn phạt. Lát sau bớt giận, mình hỏi “sao con cứ đổ nước vậy, ướt hết đồ của mẹ
rồi”, “con đâu có đổ, con rót nước cho mẹ uống mà, tại cái bình lớn quá, con
cầm không nổi”. Nghe mà thắt cả ruột, thương con quá, chỉ vì 1 phút nóng giận
mà mình làm con tổn thương, thiệt hối hận. Từ đó, những lần sau, dù giận mấy
mình cũng ráng kiềm chế, hỏi nguyên nhân rõ ràng rồi mới phạt. Thế mà ba mẹ mình lại không hiểu được điều đó,
luôn quát tháo làm tổn thương mình. Tình thương của mình dành cho ba mẹ cứ vơi
dần theo những lần quát mắng vô lý đó, giờ có lẽ chỉ còn cái nghĩa vụ làm con
là mình không rũ bỏ được thôi.
Đối với ông bà, con cái giống như những thú cưng vậy thôi,
nuôi nó, dạy nó chỉ để nó nghe lời và không bao giờ được cãi. Chuyện sáng nay
làm mình bực bội lắm, nhưng mình không muốn tranh cãi, vì mình biết có tranh
cãi cũng bằng thừa, kết quả sẽ là câu “nuôi cho nó ăn học, để giờ nó hỗn hào,
dạy lại mình”. Mà chuyện thì có gì ầm ỹ. Ông xã mình có đứa cháu xin đi học ở
trường gần nhà, nhưng hộ khẩu chuyển đến chưa xong, nên có nhờ ba mình bảo lãnh
làm cái KT3 tạm thời. Đã trình bày rất nhiều lần, lần nào ba cũng ừ không có
gì. Sáng nay đem giấy tờ cho ba ký, mà chờ hoài ba đi tập thể dục chưa về, nên
để giấy tờ trên bàn, định trưa sẽ nói với ba. Vậy mà chưa gì, mẹ thấy tờ giấy,
rồi la lối rằng không biết con nào định vô HK, chắc con riêng của ba, hỏi ba
thì ba tỉnh bơ nói không biết. Vậy là không cần hỏi ai hết, gọi điện cho công
an phường báo là có người đòi nhập HK bất hợp pháp. Út khánh gọi cho mình hỏi
có biết chuyện gì không? Mình liền gọi về giải thích, chẳng những không nghe mà
còn mắng sao dám qua mặt. mình giận điên cả người. Giận nhất là ba mẹ mình đều
là người tri thức, có bằng đại học hẳn hòi vậy mà …
Ông xã mình gọi cho mình “anh thiệt không nghĩ chuyện ra đến
vầy, ba mẹ em …, thôi để anh nhờ người khác” chỉ nói vậy rồi bỏ lửng. Mình hiểu
cái bỏ lửng đó, nó làm mình xấu hổ muốn chết. Thật tình, từ hồi quen biết đến
khi thành chồng vợ, chỉ có ba mẹ mình xúc phạm đến gia đình ông xã mình, chứ
chưa bao giờ ba má chồng có lời nào điều tiếng với ba mẹ mình, vì thế mình thật
sự rất xấu hổ. Có lẽ vì ba mẹ mình nghĩ có ăn học cao nên coi thường ba má chồng
chăng?! Mà tiếp xúc với ba má chồng nhiều, mình biết ông bà ở quê nhưng cách
dạy con rất dân chủ, nên dù ba má ít học, các anh các chị vẫn rất tôn trọng,
ngay cả mình cũng thế, những ý kiến của mình luôn được lắng nghe và nếu hợp lý
sẽ được thực hiện. Có những lần họp gia đình, ba má chồng lắng nghe ý kiến của
từng đứa rất thật tâm. Mình thật sự thương và kính trọng ông bà.
Mình hiểu, không phải ai cũng có diễm phúc có ba có mẹ để
được thương yêu và chăm sóc thế nên đừng bao giờ so sánh. Nhưng điều mình không
hiểu nổi là tại sao, người có nhiều chữ nghĩa, lại không thể hiểu được cái đạo
lý đơn giản như vậy để có thể yêu thương nhiều hơn. Nói thật lòng, mình chưa
bao giờ muốn tâm sự hay nói chuyện với ba mẹ, bởi sau những lần tâm sự đó là
những định kiến và đánh giá sai lệch về mình. Nhớ lại có lần, mẹ than “tiền
điện nước ở nhà toàn tao trả, quá trời quá đất”, mình ngạc nhiên vì đầu tháng
nào mình cũng đưa tiền cho bé út nó đóng hết mà, nên mình hỏi lại, mẹ trả lời “thì
tao đóng dùm cho nó, nhiều khi nó không có nhà, tao phải đóng chớ sao”, “lần
sau, mẹ đóng xong nhớ nói nó đưa lại cho mẹ nhe, mỗi tháng con đều đưa tiền cho
nó mà, lấy tiền của mẹ hoài kỳ vậy, để con nói nó”, mẹ cũng gật gù, ừ mày nói
nó đi. Rồi chuyện cũng qua, mình hoàn toàn không nhớ nữa, cho đến một ngày, út
khánh nói “mẹ nói 2 sao dạo này tính toán quá, tiền chi ra cái gì cũng nói rõ
ràng”. Thì ra, mẹ để tâm cái vụ mình nói đó, và suy ra là mình tính toán với em
út trong nhà. Mình giận đến mức không muốn nói thêm 1 câu nào nữa. còn nhiều và
nhiều việc như vậy lắm. Nó bào mòn dần tình thương của mình dành cho ba mẹ.
Mình chưa bao giờ nghĩ đến tài sản của ba mẹ, mà nói thật,
tài sản của ba mẹ thì có gì, ngoài cái nhà và miếng đất xa xôi tận đồng nai.
Vậy mà lúc nào ba mẹ cũng sợ con cái giành giật nó, rồi suy diễn cái này cái
nọ. Mỗi lần làm giấy tờ đất, phải đi lên đồng nai rất xa, ong xã mình lo ba mẹ
ngồi xe không nổi, nên bàn lái xe chở đi, thì mẹ bảo không ngồi xe được. Nói để
đi dùm thì ba mẹ nói thôi khỏi, riết rồi cũng hết dám chen vô, mà không nói gì
thì nói có con cái không nhờ được, nó cũng không quan tâm… Ông xã mình cũng hết
đường để chiều.
Con đã vậy, cháu thì còn tệ hơn. Mẹ luôn nói tao cưng cháu,
nhưng chưa bao giờ giữ cháu quá lâu, chiều về là mang nó đi đâu thì đi, tao
mệt. Dạo gần đây, tự nhiên thích đi chùa, mẹ luôn miệng nói là phước đức gì đó,
là phải yêu thương gì đó, mà cháu thì bỏ nó hôi rình, không ăn cơm nước, để
tranh thủ đi chùa, không thôi trễ. Mình đi làm đến hơn 6g mới về, đem con đi
gởi thì ông mắng là bộ con bà phước sao gởi tối ngày, đem về nhà thì không ai
trông coi. Mình không biết làm sao cho vừa lòng. Thế nên nhiều khi đọc blog của
người khác, thấy ông bà thương yêu, chăm cháu, mình tủi thân quá.
Chồng, vợ, bạn bè có thể chọn, chứ ông bà, cha mẹ là không
thể chọn. Làm gì cho hết stress đây!!!
Nói ra là đã xả được tress rùi :).Ông bà già rùi, lẩm cẩm tí thui chứ trong lòng chắc thương yêu con chaú lắm!
Trả lờiXóaCảm ơn đã an ủi mình, thiệt tình mình vẫn còn bực bội lắm.
Xóa