Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

CHỒI 4 - 2011 - cuối cùng cũng học xong!!

  Cô giáo của Mun nè
 Hai mẹ con nà
 Tạo dáng xấu quá
 Bạn thân của Mun đó
 Post hình xì tin chưa?
 Chơi rắn mắt quá trời
 Lãnh thưởng nhe - Bé khỏe bé ngoan đó
 Mẹ cũng được ăn ké
 Tham gia phát quà cho các bé nà
 Khoái quá trời
Xong rồi, bi giờ gọi ba cùng đi ăn thôi. He he!

MÌNH ĐẸP TRAI HƠN CƯỜNG "ĐÔ LA"

Mình thích bài phỏng vấn này, rinh về đây để thỉnh thoảng đọc lại.

Nhắc đến Tiến sĩ Alan Phan người ta thường nghĩ đến một nhà kinh tế thường chỉ nói chuyện đến kinh tế và tài chính. Đằng sau cái vẻ khô khan về tài chính kinh tế, TS Alan Phan từng là một chàng trai si tình, bắt cá nhiều tay, từng bị tạt tai vì nói thật... Đó là những chia sẻ thú vị của ông với chúng tôi.
Hiện Tiến sĩ Alan Phan đang là Chủ tịch Quỹ đầu tư Viasa hoạt động tại Hồng Kông và Thượng Hải.

PV:- Đã gần chạm tới tuổi xưa nay hiếm nhưng ông vẫn tự tin mình đẹp trai phong độ và đẳng cấp hơn Cường đô la. Ông “so găng” với đám trẻ như Cường đô la như thế nào?


TS Alan Phan: - Chỉ là một câu bỡn cợt cho vui đời. Nhưng thực ra, cái “vẻ đẹp” của một người đàn ông hay đàn bà không chỉ tùy thuộc vào khuôn mặt hay tuổi trẻ, mà còn nhiều yếu tố khác như kinh nghiệm, trí tuệ, tâm linh, tài chánh, tính lãng mạn, độ hài hước, và đặc biệt là những thứ “lăng nhăng” mà những người yêu nhau hay chú tâm đến.
Một cành hoa hồng đúng lúc, một lời khen thành thực, một chiếc nhẫn kim cương…có thể làm mềm lòng rất nhiều phụ nữ.

PV:- Nếu so về độ giàu có, Cường đô la phô ra nào là giàn xe khủng, bất động sản, công ty to, tiền như nước....Ông thì thế nào?


TS Alan Phan: - Là dân bần cố nông, trên chỉ có răng, dưới có…Hai thứ đó thì tôi rất tốt.

PV:- Ông từng nói không bao giờ dối gạt, kể cả khi tán gái, cần phải hiểu câu nói ấy như thế nào?

TS Alan Phan: - Lúc còn là sinh viên, tôi bắt cá cả chục tay, rất bê bối. Sự tham lam cộng với tính khoe mẽ khiến tôi lâm vào nhiều tình huống nghẹn ngào, mất mát rất nhiều, nhất là khi mình thực sự yêu.
Thêm vào đó, muốn mọi chuyện êm xuôi khi dối trá, phải có trí nhớ cực kỳ tốt. Ngộ ra chân lý, tôi quay về với chánh nghĩa và không bao giờ nói dối nữa. Giấc ngủ cũng thanh thản hơn.


PV:- Không dối gạt có phải là bậc thầy dối gạt không, vì các cụ cũng có câu “thật thà là cha quỷ quái”?

TS Alan Phan: - Chỉ có một chánh trị gia mới tường tận điều này.


PV:-Nhưng người Mỹ có câu: ” Bạn có thể dối gạt một người suốt đời hay dối gạt mọi người một lúc nào; nhưng bạn không thể dối gạt mọi người suốt mọi thời đại”.

Rắc rối quá, nên tôi quyết định cứ nói thật trong mọi trường hợp cho đơn giản.


PV:- Ông có cho rằng, vì quen bị lừa gạt, dối trá nên nói thật lại trở thành “lạ tai” và dễ chinh phục nhất?

TS Alan Phan: - Có thể. Nhưng tôi đã ăn rất nhiều tát tai khi nói thật.


PV:- Giả sử có người nói rằng:" không có sự dối gạt nào vĩ đại hơn sự thật", ông sẽ bình luận như thế nào?

TS Alan Phan: -Nhiều người thích sống trong mộng. Sự thật phũ phàng là điều nhiều người không trực diện được. Vậy mới có hiện tượng “Peter Pan” trong các chàng trai không bao giờ muốn trưởng thành và giấc mơ công chúa-hoàng tử vẫn còn ám ảnh bao nhiêu phụ nữ trên 30. Bạn có thể “ghét” thực tại, nhưng đó là thế giới “thực” duy nhất chúng ta có.


PV:- Theo ông, phụ nữ dễ bị chinh phục bởi gì nhất, tiền bạc, địa vị, danh tiếng hay cái mã ngoài điển trai?

TS Alan Phan: - Trong trải nghiệm của tôi, dù là một cô gái mới lớn hay một bà mệnh phụ gian truân, phụ nữ thường mang trong tim ít nhiều bản chất của những đứa trẻ con. Mà trẻ con thì có trực giác rất bén nhậy, chúng có thể “cảm nhận” được tình yêu từ người khác rất chính xác.
Tôi cho “tình yêu thực sự , một trái tim “cho đi mà không đòi hoàn trả” từ một chàng trai là quả nam châm mạnh nhất hấp dẫn phụ nữ. Tiền bạc, địa vị, danh vọng, hay ngoại hình có thể thu hút sự chú ý ban đầu, nhưng để có một quan hệ bền vững, tình yêu chân thật phải là nền tảng.


PV:- Ông có phân biệt “những cô gái chân dài” với những người phụ nữ đẹp? Họ giống nhau và khác nhau ở những điểm nào?

TS Alan Phan:- Một triết gia Tây Phương có nói rằng,” không có phụ nữ nào xấu, mà chỉ có những người không biết mình đẹp”. Mỗi người đàn ông đều có những biểu tượng và hoang tưởng trong đầu về cái “đẹp” của phụ nữ, và các tiêu chí này lại thay đổi theo thời gian và không gian.
Chẳng hạn khi còn là sinh viên ở Việt Nam, tôi mê tà áo dài trắng của Như Loan bay phất phơ trong gió trên ngọn đồi Đà Lạt trong phim Hè Muộn. Nhưng khi qua đến Mỹ thì “guôt” của tôi là những người con gái Playboy có bộ ngực bốc lửa. Tôi nghĩ các phụ nữ không nên quan tâm đến cái hormone lên xuống thất thường của bọn đàn ông.


PV:- Nếu ông “không dối gạt” thì ông có thể kể lại tình sử oanh liệt của ông không?

TS Alan Phan: - Tôi chắc chắn các cuộc tình trong quá khứ của tôi sẽ thành một “best-seller”. Do đó, cho tôi giữ lại bản quyền cho đến khi cuốn sách xuất hiện. Tôi đang nghĩ khi biến thành một kịch bản cho cuốn phim, ai sẽ đóng vai Alan Phan nhỉ?


PV:- Một câu cuối cùng, xin ông cho biết giữa kiếm tiền làm giàu và tán gái, ông thấy cái nào khó hơn? Nên ưu tiên cái nào trước?

TS Alan Phan:- Chắc chắn là phải kiếm tiền trước. Tôi rất kén trong lựa chọn tình yêu và phụ nữ, cho nên nếu không có tiền, thì chắc phải “cu ky” suốt đời. Về chuyện săn đuổi “tình yêu hay tiền bạc”, tôi thấy cuộc phiêu lưu nào dù ngắn hay dài, dù thắng hay thua, cũng đều có những đặc thù vô cùng thú vị. C’est la vie.

Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

MẸ & CON!!!


- Mẹ, sáng rồi, thức dậy, hôm nay mẹ phải thắt bím đẹp cho con, xức dầu thơm và mặc áo đầm công chúa đẹp để con chụp hình, cô dặn vậy đó
- Ủa, sao phải bận đẹp vậy ?(mẹ giả nai)
- Tại vì con phải chụp hình kỷ niệm nghỉ hè
- Àh, ra vậy, nhưng mẹ không biết thắt bím, mẹ thắt xấu lắm, thôi mình cột nơ đi hé
- Không được, cô giáo nói phải thắt bím mới đẹp. Mà mẹ đừng có kêu con là Nghi nữa nhe, con có tên mới rồi
- Không kêu tên Nghi thì kêu tên gì?
- Emily! -công chúa emily trong phim công chúa trường học đó, con là công chúa trường học
- Hả, vậy rồi tên Nghi thì sao?
- Thì mẹ chỉ kêu Nghi khi mẹ ở nhà thôi, còn ở trường phải gọi con là emily
- Tên này cô đặt cho con hả?
- Không phải, con tự đặt, con thích tên đó, con lớn rồi, con có quyền trẻ em mà nên con tự đặt tên cho con
(ý trời, mới có 4 tuổi mà cũng biết quyền trẻ em nữa hả trời)
- Nhưng mà đôi khi mẹ hay quên đó, mẹ phải làm sao?
- Thì con nhắc mẹ cho, không cần lo
Vừa thắt bím vừa nói chuyện xong, giờ tới quần áo
- Cái đầm công chúa con bận hơi chật rồi Nghi, à quên Emily, con đổi cái khác nhé (mới mua hồi tháng 1, bi giờ đã chật và ngắn, mau dữ)
- Con thích cái đầm này, mẹ phải bận thử coi sao chứ? chật chút cũng được mà
- Ok, giờ vầy, mẹ có ý kiến là con bận 1 cái đầm khác, cái này mẹ xếp lại cho con mang theo, khi nào con chụp hình, con lấy ra mặc nhé. Còn bi giờ con bận nó, con ăn sáng sẽ làm dơ áo, chụp hình không đẹp. Con thấy sao? đồng ý không?
- Dạ chịu, vậy mẹ bỏ vào balo con nhé, tí nữa con sẽ tự mặc.
Hazzaii, nói chuyện với mấy nàng kiểu này thiệt nhức đầu quá, vì quán triệt tư tưởng không đàn áp con cái, mà phải mềm dẻo. Làm mẹ thời hiện đại, đúng là khổ!
****
Hai vợ chồng vừa trên lầu đi xuống, vô phòng thấy nàng đang luống cuống lau chùi gì trên giường
- Nghi, con làm gì vậy? - ông xã hỏi
- Dạ, con xin lỗi ba mẹ, con lỡ làm đổ sữa ra giường rồi, con vô tình thôi hà, con không có cố ý ba mẹ ơi
Thì ra nàng bưng ly sữa lên giường ngồi uống và xem phim hoạt hình, rồi làm sao mà đổ tùm lum, nàng sợ bị la nên lấy đồ lau chùi.
- Trời đất, sữa đổ lên giường, tí kiến cắn cho coi, con phải cẩn thận chứ - mình trợn mắt nhìn nàng
- Dạ, con vô tình thôi hà, con cũng làm ướt người rồi, con tự thay đồ rồi mà
- Ba đã dặn bao nhiêu lần rồi nghi, không đem đồ ăn lên giường mà - ông xã càu nhàu
- Dạ con nhớ mà ba, tại con lấy cái rì mót, con vô tình thôi hà
Nhìn mặt nàng thành khẩn, thêm cái câu "vô tình thôi hà" thấy tội quá, dù giận cành hông cũng không nỡ đánh đòn hay là rầy, thế là 2 vợ chồng đành im ru đi dọn bãi chiến trường, thay ra, lau giường. Trong khi đó, nàng cũng lăng xăng phụ giúp.
Mình với ông xã dạy nàng rằng con làm sai thì con phải nhận, ba mẹ không phạt, nhưng nếu làm sai mà chối, ba mẹ phát hiện là sẽ bị phạt gấp đôi. Giờ thì vầy, mai mốt nó làm bể cái gì, chỉ cần nhận lỗi là thôi hả trời, đúng là há miệng mắc quai. Hic!
Chân dung nàng lý sự đây!

Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

THƯ GIÃN!!

Mẫu mới !

 Bi kịch là đây
 Quá đúng
 Phương châm tuyệt vời
 I love you baby
 Đồng cảm quá
 Tránh thai thì con xinh đâu ra nhỉ?!
 Không gì tuyệt hơn
 ???!!!
 Nơi mà tất cả yêu quái đều mê
 Chết cũng cần thủ tục
 Ủy ban quá tâm lý
 Miễn bình luận
 Sáng tạo là không biên giới
 Tỷ phú nói chuyện có khác
Công nghệ thì không bao giờ thừa

Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

VU VƠ TÌNH CŨ!!! (tiếp)

- Ui, tâm sự gì thế? tui có bỏ mất khúc nào hông he? - H đã quay lại, cũng nhanh dữ
- Đâu có gì đâu? đang nói xấu anh thôi mà. Sao lâu rồi không chở thằng nhóc qua nhà em chơi?
- Thôi đi em, định để con em nó ăn hiếp con anh hả? lần trước qua chơi, mới gặp mặt hà, mà con em đã lôi con anh xềnh xệch, thấy tội luôn.
- Vừa phải thôi ông ơi, con ông nhát quá trời, người ta rủ lên lầu chơi, mà không chịu đi chi, thì phải kéo chớ (nhớ đến thiệt mắc cười, hồi con của H 2 tuổi, H có chở qua nhà mình chơi, con bé nhà mình thấy có bạn thì mừng lắm, rủ thằng nhỏ lên lầu chơi nhà banh, mà thằng kia nhát quá không chịu đi, thế là con nhóc liền nắm áo lôi.Nó làm rần rần, làm thằng nhóc sợ quá, khóc ỏm tỏi.)
- Úi, con em nó dữ dằn quá, mai mốt mà làm xui, chắc nó nắm đầu con anh không quá - H cười hả hê
- Không đâu nha, làm rể nhà tui phải có điều kiện à, biệt thự 2 cái, xe hơi 3 chiếc, tiền nhà băng là phải 20 số trở lên nhá. Không phải khơi khơi là được.
Cả 2 người phá lên cười trước câu nói của mình, không khí đã bình thường. Cả bọn còn 8 nhiều chuyện nữa, rồi bỗng nhiên H trầm ngâm:
- Cuộc đời đúng là có chữ duyên, nếu ngày xưa em không trốn anh thì bây giờ chúng ta không thể có cuộc trò chuyện tay 3 này. Nếu giờ này em là bà xã của anh thì chắc chỉ có anh và Q hoặc Q và em ngồi cùng nhau mà thôi. Cũng hay, chúng ta giờ là bạn, theo một khía cạnh nào đó thì anh phục em. Em đã giữ cho chúng ta 1 tình bạn đẹp. Phải vậy không Q?!
- Ừa, một tình bạn mà đôi khi bản thân người trong cuộc không bao giờ muốn xảy ra - Q cười buồn.
- Muốn hay không thì cũng xảy ra rồi, uống mừng cho bộ ba chúng ta nào - H nâng ly và uống một hơi cạn ly.
Mải nói chuyện mà bọn mình không hay thời gian trôi qua nhanh chừng nào, đã gần 3g chiều, mình đành xin lỗi để về công ty. Nhưng H không cho, anh ấy bảo đã 10 năm rồi, chúng ta không gặp nhau 10 năm, em không nghĩ là mình nên thêm thời gian cho nhau à.
- Hà, thêm thời gian để làm gì H nhỉ?
- Chà hỏi khó à, chả để làm gì cả em, nhưng biết đâu chúng ta sẽ không còn cơ hội cho lần thứ 2 - Q nhíu mày
- Nói chung, bọn anh rất vui vì gặp lại nhau sau bao năm, cũng như rất hạnh phúc vì có em ngồi đây. Chúng ta như những người bạn ngày xưa, không phải lo về cơm áo gạo tiền. Chúng ta chỉ nói chuyện phiếm mà thôi. Lâu rồi, anh không có cảm giác mình trẻ như vậy. Em nghĩ sao? - H điềm đạm nói 1 hơi.
- Hai anh biết là em sẽ không thể từ chối mà, ok vậy thì 8 tiếp, hy vọng chủ quán nó không đuổi mình vì ngồi quá lâu.
- Em vẫn vậy, luôn biết pha trò để hóa giải vấn đề - Q lại trầm ngâm.
- Cuộc sống đôi khi cần những nụ cười, em luôn nhìn mọi vấn đề dưới cái nhìn hài hước và đơn giản hóa nó, có như thế em tồn tại đến nay, nếu như em chỉ biết buồn, than thân trách phận thì liệu gặp nhau, ta có tự nhiên như vầy được không?!
- Em thật sự hạnh phúc chứ - H & Q cùng đồng thời hỏi mình câu đó.
- Hì hì tất nhiên rồi, với em hạnh phúc đơn giản vầy nà, là khi em về nhà, em bực bội, cau có, luôn có người sẵn sàng nghe em nói mà không to tiếng càm ràm hay quát nạt. Hạnh phúc là khi người ta ngồi tỉ tê với em về công việc hoặc va chạm thường ngày. Với em, hạnh phúc đơn giản là sự chia xẻ cả hiện tại và tương lai. Em vốn nói nhiều và rất hay nói, vì vậy em biết khi em già đi em sẽ nói gấp đôi bây giờ. Thế nên em cần có người có sức chịu đựng đó để về già khỏi cô đơn. Thế thôi!!! Sống bám víu vào người khác quen rồi, em sợ già bị bỏ rơi lắm à.
- Em luôn có lý, anh đồng ý với em - H cười
- Thôi nhe, hết chuyện nói rồi à, em dìa, công ty nhiều việc lắm, khi khác sẽ lại 8 tiếp. Hai anh tự nói chuyện đi, uống vừa thôi, về nhà vợ rầy mệt à.
- Em nhất định bỏ rơi bọn anh lần hai àh, em ác thiệt - Q nhăn nhó
- Đóng vai ác quen rồi anh, giờ đóng vai thiện khó lắm. Vậy nhe, khi khác gặp.
Mình dứt khoát ra về, bởi mình biết, nếu tiếp tục, câu chuyện sẽ nhạt hơn và ...
Gọi cho ông xã cái, mình cần ai đó nghe mình nói ...

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

VU VƠ TÌNH CŨ!!

11g30,
- Alo, C nghe!
- ehm! em đó hả? khỏe không?
... mất vài giây định hình coi ai
- Xin lỗi anh là ...
- Anh mà em cũng quên hả? Q nè. Làm anh buồn rồi!
- Oh, sorry anh nhé, em không có lưu số, một ngày cả chục cuộc gọi, em không định vị ra anh mà cũng không nghĩ là anh gọi. Mà gọi em có việc gì không?
- Cũng không có gì, em ăn trưa chưa? nếu chưa thì chạy ra ăn trưa với anh, ở HV plaza nè, gần công ty em mà
- Anh đi một mình à?
- Không, với 1 người bạn, đặc biệt. Em ra nhé!
- ờ, em đang bận tí, khoảng 15' nữa em ra.
- Ok, anh chờ, không thấy em sẽ không về!
10 năm rồi mới nghe lại giọng nói đó, vẫn ngọt ngào, dịu dàng và cuốn hút như mới hôm qua. Tư lự vài phút rồi, mính quyết định đi gặp anh ấy. Vì nhiều lý do, nhưng có lẽ tò mò là lý do lớn nhất. 10 năm rồi, anh ấy thế nào nhỉ!
C ơi, đây nè!
Quán ăn trưa khá đông, mình chưa kịp tìm ra thì đã nghe gọi. Tinh mắt thật.
Hóa ra, người bạn đặc biệt là H, người yêu cũ của nhỏ bạn thân và cũng là người đã từng có hiểu lầm và yêu mình. Hai ông bạn già, ai cũng có vị trí quan trọng trong lòng mình, bây giờ là bạn nhau, ngộ thật.
Chưa kịp chào hỏi, H đã lên tiếng:
- Đúng là gái 1 con há, em xinh hơn ngày xưa nhiều.
- Ừa, không nghĩ là em dễ thương vậy, chứng tỏ hạnh phúc he - Q gật gù đồng tình với H
(H & Q đồng tuổi và đều lớn hơn mình)
- Thôi đi 2 ông, em già rồi, khéo nịnh quá đi, chắc nịnh bà xã quen rồi he. Mà người nói hay bia nói đó (mình thấy trên bàn đã có vài lon bia).
- Không, nói thiệt, em nhìn thanh tú lắm à, ít ra hơn bà xã anh (nói rồi 2 ông phá lên cười).
- Mà này, ngồi kế bên anh đi, đừng ngồi gần nó, 10 năm rồi, phải ưu tiên cho anh chứ (Q vừa kéo ghế cho mình ngồi vừa nói)
- Không à, phải ngồi kế anh. Từ hồi em bỏ rơi anh tới giờ, coi như em mắc tội với anh, cái tội bỏ rơi anh để cho bà vợ anh bả lụm anh về rồi hành hạ anh đến giờ.
- Thôi, 2 ông đừng kể lể nữa, em ngồi giữa là xong, huề nhé. Mà em không có tội gì đâu à nhe, đừng có vặn vẹo vu vạ.
- Đói rồi phải không? bọn anh kêu sẵn đồ ăn rồi nè, ăn đi cưng - H cười tươi đổi đề tài và nhiệt tình gắp đồ ăn cho mình
- Kể em nghe sao 2 ông trốn việc ra đây?
- Có gì đâu, anh làm trong Chợ Rẫy nà, gặp ông Q đi lơn tơn đâu đó, hú cái nhận ra đồng bọn liền vậy là cúp đi nhậu thôi.
- Xếp nào bất hạnh lắm mới có lính như anh đó. Em thì không được vậy đâu, tí em phải về văn phòng, có nhiều việc lắm.
- C nà, một ngày lương của em bao nhiêu? anh trả cho, em phải ngồi đây nói chuyện với bọn anh đến tối (Q bất chợt nghiêm giọng)
- Và để chắc ăn là nàng không chuồn về trong lúc mình vô ý, mình nên  tịch thu cái chìa khóa xe cho yên tâm (nói là làm H chụp cái chìa khóa xe trên bàn và cho vào túi thật nhanh)
Biết làm sao với 2 ông tướng này, mình đành gọi về báo xếp chiều mình bận tiếp khách không vào được. Nghe mình nói chuyện với xếp, 2 ông cười hả hê lắm.
- Giờ 2 anh muốn nói gì đây?! em hầu nà!
- Chẳng có chuyện gì hết, em cứ ăn đi và ngồi nghe bọn anh ôn chuyện xưa tích cũ là được. Có mặt là tốt rồi - Q nhấm nhẳng
Ờ! mà có ai ngờ cả 3 chúng tôi lại có lúc ngồi chung với nhau thế này!. Ngày xưa, mình và Q yêu nhau, cùng lúc với H và Nhung (Nhung là bạn thân của mình). 4 người là bộ đôi hoàn hảo, đi đâu cũng có nhau. Rồi một ngày đẹp trời, mình bắt gặp Q đi cùng người khác, rồi thế là tuổi trẻ bồng bột, mình giận dỗi chia tay. Rồi cũng một ngày đẹp trời, N cũng nối bước theo mình, chia tay H. Nhà H và nhà mình gần nhau, buồn tình, mình và H hay cafe, tâm sự. Rồi cái gì đến cũng đến H yêu mình, mình còn nhớ cái ngày mà H run run bày tỏ, mình đã ngồi lặng rất lâu. Cũng tư lự và rồi âm thầm từ chối. Mình không hiểu vì sao trốn chạy H, chỉ biết đơn giản là nếu mình đáp lại tình cảm đó, mình sẽ có lỗi với N.
Mới đó mà đã 10 năm, 10 năm mình không liên lạc với Q lẫn H, nhưng qua bạn bè, mình biết họ vẫn ổn. Q có vợ là người bắc và có cuộc sống gia đình không trọn vẹn. Anh có tài, có tiền, có con ngoan vợ đẹp nhưng cô ấy không phải là người sâu sắc để hiểu anh, quan tâm anh. Còn H, anh có 1 người vợ hiền, chu đáo yêu anh hết mực và anh đang dần yêu vợ như thế (hội bạn bà 8 cho mình biết vậy). Gặp lại 2 người họ trong hoàn cảnh này, mình thấy vui lạ. 
- Em sao rồi, nghe nói gia đình hạnh phúc ha? -H hỏi 
- Tất nhiên rồi, có gia đình mà không hạnh phúc thì thà độc thân sướng hơn. Nhìn anh là đủ biết vợ chăm sóc kỹ nhe, trắng trẻo mập mạp. Áo quần thắng nếp nhe. Ganh tỵ à!
- Anh mà em, không chăm kỹ, gái nó vớt anh sao. Ke ke
Bất chợt, mình nhìn qua Q, hôm nay anh bận 1 cái áo sờn cổ, màu trắng đã ngã sang cháo lòng. Bắt gặp ánh mắt mình, anh có vẻ bối rối. 
- Anh Q lại bận áo cũ à, tiền để dành mua vàng hả? hay là ngụy trang để các nàng thương mà chăm sóc đó
- Em đúng là tỉ mỉ, không lúc nào thoát khỏi em, bao nhiêu năm rồi, em vẫn thế, giá mà ... (Q bỏ lửng câu nói, nốc 1 hơi cạn ly bia)
- 2 anh em ngồi chơi nhe, tui chạy về bịnh viện tí, có ca cấp cứu, giải quyết xong ra liền, đừng có về à - nói rồi H tất tả chạy đi, bỏ lại mình và Q.
- Em ăn thêm đi, vẫn mi nhon như ngày nào, sợ mập chồng chê hả?  Q tiếu táo
- Không, ông xã em không chê, dù em mập hay ốm, với anh ấy em luôn đẹp, ổng nói vậy đó.
- Em hạnh phúc thật, nhìn thái độ của em, anh biết em không nói dối. Anh đang ganh tỵ với em. Điều đó là thật. Ngày xưa, khi em nói lời chia tay, anh biết là anh sai, nhưng anh đã không níu kéo em vì sao em biết không?
- ...?
- Vì ba mẹ em, vì chính ba mẹ em khinh anh nghèo. Anh đã rất tự ái, nên khi em đòi chia tay, anh cho rằng em kiếm chuyện vì anh nghèo. Anh đã làm cực lực để có được ngày hôm nay, anh có nhà lầu, có xe hơi, có tiền cả đống trong ngân hàng, có vợ giàu, có con ngoan. Hôm nay, anh muốn gặp em, để cho em thấy thành quả của anh. Để em phải hối hận vì đã bỏ anh. Nhưng từ khi vừa nhìn thấy em, anh biết mình đã làm những điều vô nghĩa. Không có anh, em vẫn hạnh phúc, vẫn xinh tươi thậm chí là còn hơn cả anh nữa. Bây giờ đây, anh không biết mình như thế nào nữa. Em biết không, lần đầu tiên ngồi sau tay lái, tự lái chiếc xe của mình, người đầu tiên anh nghĩ đến không phải là vợ anh mà là em. Em còn nhớ em đã từng mơ ước được ngồi sau xe anh lái, chở đi Sapa ngắm tuyết, được vi vu cùng anh đến Nha Trang. Anh đã nhớ đến em rất nhiều, giờ đây anh có xe, chiếc xe được mua bằng chính công sức của anh, nhưng người ngồi sau tay lái lại không phải là em.
- Chuyện qua rồi mà anh, bây giờ chẳng phải tốt sao? anh cũng có gia đình hạnh phúc mà
- Hạnh phúc à, không đâu, em không hiểu đâu?! Thời gian qua, em chính là động lực cho anh phấn đấu, giờ thì ...
- Thì anh phấn đấu vì con, anh có 2 thằng con trai mà. Con trai phải có nhiều của hồi môn mới cưới được vợ à. Anh phải cày gấp đôi á. (mình cố gắng pha trò, vì nếu không có lẽ mình ...)
- Em luôn có lý, nói chuyện với em luôn là điều thú vị, lâu rồi không ai tranh cãi với anh.
...