Hôm nay tình cờ đọc báo của vietnamnet, có bài viết về bà Ba Thi - nguyên giám đốc công ty lương thực thành phố HCM những năm 80. Trong đó có đăng hình của ông nội mình nữa (ông nội nguyên là Chủ tịch UBND Q5 lúc bấy giờ). Mình bỗng thấy cay sóng mũi quá. Mình nhớ bà Ba rất rõ, bà rất hiền, có nụ cười rất tươi, nhưng không hiểu sao các nhân viên rất sợ bà. Hồi nhỏ, mình hay qua công ty bà chơi, có khi còn ở lại ăn cơm với bà nữa. Thậm chí, có lần ông nội họp lâu quá, bà giữ mình với em gái lại luôn, chờ ông nội họp xong mới chở về. Mình không biết rõ quan hệ giữ bà và ông nội lắm, vì bà làm giám đốc cty lương thực còn ông nội là chủ tịch quận, nhưng hai người thân lắm. Bà nội mình hay làm cơm đãi bà Ba hoài. Nhớ bà, nhớ cả ông nội. Nhớ cái thời nhà nhà ăn bo bo độn sắn, riêng nhà mình vẫn cơm trắng cá kho, mới biết mình may mắn dường nào.
Đây là hình bà Ba Thi - trông bà rất phúc hậu phải không?!
Đây là toàn bộ nhân viên công ty lương thực của bà
Thời đó, bà Ba oai phong lắm nhe, được người dân thương lắm, Bà được coi là người nổ phát súng đầu tiên vào chế độ bao cấp gạo, thực hiện có kết quả bán gạo một giá đầu tiên trong cả nước, góp phần quyết định lo đủ gạo ăn cho 4 triệu dân của thành phố mang tên Bác. Việc này làm mình nhớ đến ngày mà ông nội cùng bà nội giúp bà Ba tải gần 2000 tấn gạo ra HN cứu đói, vượt đèo Hải Vân suýt chết. Nghe ba kể lại vậy đó, không rõ lắm nhưng thật tự hào. Đúng là cọp chết để da, người ta chết để tiếng - lại nhớ Nội!
uh, moi khi nho toi cha ong ngay truoc , con chau lai thay minh nhu duoc tiep suc nhe :-)
Trả lờiXóaTại sao phải như vậy chứ? Bạn có bao giờ tự trói tay mình lại rồi sau đó cố gắng dùng ngón chân giữa thìa để xúc cơm ăn?
Trả lờiXóaỦa, bạn nói vậy là có ý gì vậy?! hông hiểu?!
Xóa