Chân bị nhức mấy ngày rồi, xoa bóp cũng không hết, nghe bạn
bè chỉ, mình đến Bệnh viện quân y 7A khám thử coi sao. Hà, có quá nhiều điều thú
vị.
Ấn tượng đầu tiên là bệnh viện rất sạch sẽ, thoáng đãng,
không gian cũng rất bình yên, không ồn ào, chộn rộn và ý ới như bệnh viện dành
cho “thường dân”. Điểm 10!
Tinh thần sảng khoái rồi thì vào khám thôi, mình đọc thấy bảng
hướng dẫn to đùng quy trình đi khám bịnh dành cho thường dân xong, đủng đỉnh đi
đến quầy nhận bệnh. Nơi đó đã có vài anh bộ đội cầm phiếu chờ khám. Mình cũng
trật tự xếp hàng cho đúng kỷ luật quân đội. Và rồi chỉ còn 1 anh nữa là đến lượt
mình (thủ tục coi bộ cũng nhanh):
-
Cô ơi, cho tôi đăng ký khám (anh bộ đội nói nhe,
không phải mình)
-
Bị làm sao? Thuộc đơn vị nào? Quân lịnh đâu,
trình tui coi (một giọng nói lạnh và sắc phát ra từ cái miệng xinh xinh của cô
y tá – chỉ nghe thôi đã thấy nó bén rồi)
-
Dà đây, cô xem dùm
-
Ngồi chờ chút đi, bác sỹ họp, chút nữa tới tên
tui kêu
-
Dà!!
Anh bộ đội cao to có giọng nói hoàn toàn trái ngược với
hình thể, từ tốn, lặng lẽ ra ghế ngồi, không một lời phàn nàn.
Và rồi tới mình:
-
Chị ơi, cho em đăng ký khám
-
À, em bị làm sao? Có thẻ bảo hiểm không em? Khám
ở đây lần nào chưa? (tí nữa là mình té xỉu, cô ấy mới ngọt ngào làm sao)
-
Dạ, em bị đau chân, em không khám bảo hiểm.
-
Rồi, em qua quầy bên kia đóng tiền, rồi đem qua
đây cho chị, xong mang qua phòng số 3 khám nhe
-
Dà, cám ơn chị
Mình thật sự không hiểu chuyện gì xảy ra, sao thay đổi thái
độ lẹ vậy trời, điều này làm cho mình tò mò và mình bắt đầu để ý.
Làm các thủ tục xong, mình vào phòng khám, tiếp tục ngồi chờ.
Có lẽ là bệnh viện dành cho quân đội nên thường dân như mình khá vắng. Đa số là
bộ đội, công an.
Chờ cũng không lâu, bác sỹ là một người khoảng 50 tuổi, mang
quân hàm đại tá, ông có vẻ ngoài phúc hậu. Và cũng như cô y tá khi nãy, ông nói
chuyện rất nhẹ nhàng, khám cũng khá kỹ. Sau khi nghe mình nói các triệu chứng,
ông biên giấy cho mình đi siêu âm tĩnh mạch. Và như quy trình ban đầu, đóng tiền,
lấy giấy sang phòng siêu âm, lúc này đã gần 4g30, sau khi nhận giấy và để mình
ngồi chờ 10’. Một cô điều dưỡng lớn tuổi gọi mình vào:
- Con gái, siêu âm tĩnh mạch lâu lắm, mất gần 30’,
bác sỹ trưởng khoa có cuộc họp gấp, không khám cho con kịp, mai con đến nhe.
-
Dà (trong bụng bực rồi)
-
Nhà con ở đâu? Thôi con ghi số điện thoại đi, có
gì cô gọi cho con hẹn giờ, con tới là vô khám luôn, khỏi chờ. Con thấy sao?!
-
Dạ được cô, để con ghi số (nói ngọt như mía vậy,
ai mà không chịu, trăng sao gì thì cũng về)
Lần đầu tiên trong cuộc đời, mình cảm thấy vui và hài lòng về
dịch vụ khám ở bịnh viện. Ước gì bác sỹ bệnh viện nào cũng vậy, thì “cuộc đời vẫn
đẹp sao”.
----
9g30, cô điều dưỡng gọi mình qua, rất đúng lịch, chỉ là vẫn
phải ngồi chờ 15’ để khám cho các anh bộ đội trước.
Bác sỹ siêu âm cũng có tuổi, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng và
vui tính. Chỉ là siêu âm có cái chân mà có đến 2 cô y tá và 1 cô thực tập. Bác
sỹ vừa siêu âm cho mình, vừa giảng giải cho cô bác sỹ kia nghe. Không có quát
tháo đâu nhe, có một lúc, cô bác sỹ trẻ quên gì đó, ông bác sỹ chỉ trách nhẹ “con
nói vậy là mấy cái gì thầy dạy con, con quăng đâu mất rồi hả”. Nghe nó êm tai
gì đâu! Siêu âm coi bộ cũng kỹ, vì khá là lâu, trong lúc bác sỹ làm việc, 2 cô
y tá hỏi mình:
- Em đừng lo, kiểm tra kỹ để yên tâm, không có gì
đâu. Mà sao em đi khám, chấn thương gì không?
- Dạ, không, chỉ là thấy đau nên đi khám. Ủa, mà chị ơi, em tưởng đau chỗ nào siêu âm chổ
đó thôi chớ (vì bác sỹ siêu âm từ bắp đùi xuống và cả 2 bên chân).
- Con ơi, kiểm tra thì phải từ gốc, đôi khi nó ghẹt
đâu đó ở mạch chủ, mạch nhỏ ảnh hưởng thôi (ông bác sỹ cười lớn rồi cũng giải
thích cho mình nghe).
Cũng lại là lần đầu tiên, mình thấy có bác sỹ giải thích rõ
cho bệnh nhân như vậy.
Kết quả có rất nhanh, nhìn chung không bị gì, nhưng ông bác
sỹ vẫn kêu đem cho bác sỹ khám coi lại cho chắc.
Mình nghe nói không sao là mừng rồi, nhanh lẹ đem kết quả qua
phòng khám. Lúc đó, đang có 1 anh bộ đội, anh ý vừa nói gì xong, mình thấy ông
bác sỹ nhăn mặt:
- Bác nói cho con biết, con đang bị sốt, bác cho
con nằm viện, có ký giấy đàng hoàng, mai mốt con chỉ cầm về báo cáo thôi không
phải lo. Còn con nói con chưa có quân lệnh thì bác viết cho con cái giấy, đem về
trình chỉ huy. Chớ con đòi về, có việc gì đừng có kiếm bác. Nghe rõ chưa? (Lần
này thì giọng của bác sỹ đanh thép y chang cô y tá)
-
Dà, con biết
-
Biết rồi thì ra ngoài làm thủ tục đi.
Anh bộ đội cao to là thế, mà ru rú đi ra ngoài không dám hó
hé lần hai. Ái chà, uy quyền quá.
-
Bác sỹ ơi, xem dùm con kết quả ạ.
-
À, con bị đau chân phải không?! Đưa bác coi.
-
….
-
Không sao con gái, chắc vận động quá thôi, để
bác kê toa, con uống 1 tuần là được.
-
Vậy là không bị gì hả bác sỹ, cám ơn bác nhiều.
Thế là tung tăng ra về, không sao rồi, cứ tưởng nó ghẹt cái
gì chớ. Hú hồn.
Bệnh viện thật kỳ lạ, hình như quân đội thì chỉ có quân lệnh,
không có ầu ơ tình cảm gì cả hà, sao 2 thái độ rõ dữ vậy ta?! Khó hiểu quá!
Nhưng ta không sao là được! he he…