Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

ĐÊM TRẮNG!

Đêm qua mình không ngủ!
Không hiểu sao không ngủ được, mình ngồi bên ban công, nhìn xuống đường, thấy nhiều mảnh đời cơ hàn quá, bất chợt lại nghĩ đến mình. Từ nhỏ đến lớn mình chưa phải tảo tần kiếm sống như họ, điều cực nhất mình làm là mỗi chiều đi chở hàng về cho mẹ bán, thế thôi. Cũng có nghĩa là mình không nghèo về vật chất, vậy sao mình vẫn không thấy vui và hạnh phúc. Tối qua, mình đã nức nở như một đứa con nít, đến độ con gái mình phải an ủi, mẹ đừng khóc, khóc xấu lắm, con hun cái hết khóc nè.
Có nhiều chuyện, đôi khi không cần lời nói, chỉ hành động thôi cũng làm người khác tổn thương. Mình biết vợ chồng mình không khá giả về kinh tế, chỉ là đủ gói gém cho căn hộ nhỏ cùng vài khoảng chi hiếu hỷ khác thôi. Nên khi ba mẹ xây nhà, mình thật tình không thể phụ gì được. Vợ chồng mình biết rõ điều đó, nên cần sai gì, làm gì là vợ chồng mình làm hết, coi như không góp của thì góp công. Và có lẽ cái suy nghĩ giản đơn đó nảy sinh ra nhiều cái khác. Cần mua gì, xây gì ... chỉ toàn là ý của 2 cô em gái, mình có góp ý cũng như không. Rất nhiều chuyện mình thấy phát sinh rất phi lý, góp ý chỉ để tham khảo, rồi đâu cũng vào đấy vì "tiền tao tao muốn làm gì kệ tao". Buồn lắm, tủi thân lắm. Nhiều lúc mình nghĩ không biết mình có phải là con ruột không nữa. Tối qua thêm 1 chuyện như giọt nước tràn ly. Nhà mới đã dọn vào, nhà thuê thì cuối tuần trả, nhưng vì mẹ đã hứa trả nhà trong nguyên vẹn, nên những chỗ bị trầy xướt hay bé con vẽ vời sẽ được sơn lại. Tất nhiên, vợ chồng mình lại lãnh phần "thi công" đó. Cả ngày đi làm, tối về tranh thủ qua nhà cũ dọn dẹp, quét sạch sẽ, gom rác lại,chỉ còn mỗi chuyện sơn, mà lúc này cuối năm, đâu có rảnh lắm. Ông ròm ráng tranh thủ để cuối tuần giao nhà, nên thống nhất là thứ 6 sẽ sơn. Tối qua, mẹ hỏi sơn xong chưa, vợ chồng thật thà bảo chưa, mai con mới sơn. Thế là nhận ngay cái nhìn bén như dao của mẹ, cộng cái liếc xem thường của em gái. Mình thấy hết. Lát sau, mình dọn dẹp bếp xong, mình đi lên lầu, vô tình nghe mẹ và em gái nói chuyện "mày tính sao, mai qua đó dẹp coi sao, mần có bao nhiêu đó mà không xong. ... con nói từ đầu rồi, ông đó mần ăn gì cũng không được, hứa cho đã rồi bỏ đó thôi." Mình giận run người, liền bước vào" hôm kia con đã nói với cả nhà là chuyện dọn dẹp con làm rồi, giờ chỉ còn sơn, tụi con cũng đi làm, sẽ sắp xếp để xong việc, chứ có bỏ bê đâu mà mẹ với em phải nói vậy". Thế là bùng nổ, mẹ và em còn nói những lời khó nghe hơn nữa... Mình không muốn nhắc lại. Mình chỉ biết khóc và khóc.
Mình nghĩ cả đêm mà vẫn không hiểu, mình có chồng được thương yêu, gia đình chồng dễ chịu, con cái ngoan ngoãn, mình tự xét chưa làm điều gì cho ba mẹ buồn, vậy sao vẫn không được thương yêu như hai em. Hay vì ghét con rể nên ghét luôn mình. Mà ox cũng cố gắng lấy lòng ba mẹ lắm, cũng chiều 2 cô em tinh quái lắm, sao vẫn không được thương. Càng nghĩ càng buồn. Hay vì vợ chồng mình không khéo ăn khéo nói, không có tiền phụ ba mẹ làm nhà. Mình mệt mỏi quá, rất mệt mỏi...Giá như nằm xuống và ngủ một giất vĩnh viễn thì hay biết mấy!!!

4 nhận xét:

  1. Trời đất ơi, đừng có nghĩ đến chuyện "...giá như nằm xuống..." hoặc tương tự vậy nha. Tui đang lu bu với một người cũng giá y chang như rita, rồi nó làm thiệt nên bây giờ tui đang quýnh quáng, không biết sao nữa đây.

    Va chạm là điều không tránh khỏi nếu tình trạng "nước sông" và "nước giếng" như hoàn cảnh của rita cứ mix up với nhau như vầy.
    Tạm thời dẹp buồn đi rita ơi. Hai vợ chồng hạp vô lo cho thực hiện cho xong lời hứa với gia đình. Tình hình sẽ đỡ hơn. Sau đó suy tư, buồn tiếp cũng được (vì 2 vợ chồng dư sức an ủi nhau được mà:))

    -sao dạo này thấy một số người tốn nước mắt hơi bị nhiều nha. Tài nguyên khai thác riết cũng cạn kiệt. Nước mắt của mình cũng vậy. Khóc vừa đủ thôi để cảm xúc không bị chai. Điều cần nhất là phải thương và quý cái thân của mình trước cái đã rita. Đầu óc lùng bùng, tâm trạng lình xình là chuyện rối tung lên đó nha. Bình tĩnh mà bốp bốp bốp thẳng vô chướng ngại vật. Clear out your way rồi đi tiếp. Khóc đã rồi bây giờ phải tươi lên thôi. Sơn lại nhà cửa đê...:)))Chuyện gì khác thì tính sau ha.

    Best.

    Trả lờiXóa
  2. NGhe cái giọng quýnh quáng của My, mắc cười chịu hông nổi. Tính tui mau quên lắm, không buồn lâu đâu, yên tâm. Còn dành thời gian đi ăn ốc với My mà. Yên tâm há, còn mắc nợ là còn phải trả mà.

    Trả lờiXóa
  3. Giờ mới đọc, chuyện cũ chắc qua lâu rồi, nhưng cũng muốn động viên 1 tí. Mọi thứ rồi sẽ qua...

    Trả lờiXóa
  4. Sống chung luôn có những việc như này, cố gắng bỏ ngoài suy nghĩ đi nhé. Rất hiểu.
    Quan trọng nhất là em có ba người thương yêu nhau . Ông xã thấu hiểu, bé con ngoan biết hun khi mẹ buồn, là mình 'giàu có' rồi.
    Hugs.

    Trả lờiXóa