Thứ Ba, 25 tháng 1, 2011

BÀI ĐĂNG RẤT CŨ - HOÀI NIỆM

Sn con gái đã qua 1 tuần rồi, bây giờ mới có thời gian nhìn lại, thấy vui chi lạ.
Nhìn nè, ghét hông?!
Bé 2t rồi đó, biết làm điệu và khá thông minh nữa. Mỗi lần nhìn nó lại thấy yêu hơn. Ngẫm lại, ngày xưa, mình không tưởng tượng ra được, mình sẽ có con như thế nào?! Nuôi nó ra sao nữa, vậy mà bây giờ …
Sn rất vui, có đủ mặt 5 bà dì và 1 ông cậu
Ông cậu Trung già chát, sắp cưới vợ đến nơi mà giỡn như con nít, thiệt là cậu cháu hợp nhau ghê
SN còn có bà ngoại nữa, trông bà ngoại thật vui và yêu đời lắm, rất mong những lần SN sau đều được vui như thế này
Chỉ có điều, ba Nghi về quê, ko chụp hình chung với cả nhà, nếu ko thì vui lắm đây.

25.10.2009 - MỪNG BÉ NGHI TRÒN 2T

LỜI CON TRẺ!

1. 9g tối, cả nhà 3 người yên vị trên giường, bỗng mẹ nhớ ra 1 điều:
- Nghi, con quên đem cái bô vô phòng rồi, tối sao mà đi tiểu hà?, con ra lấy đi.
- Mẹ ơi, con sợ bóng tối lắm, ba đi lấy đi.
- Thôi, ba cũng sợ bóng tối lắm (lão chồng lên tiếng)
Im lặng vài giây . . .
- Mẹ có sợ bóng tối hông?
- À, mẹ lớn rồi mẹ không sợ đâu (ý là làm gương cho cô nàng, lớn rồi không nên sợ)
- Mẹ không sợ thiệt hả?
- Ừ, mẹ không sợ
- Vậy mẹ đi lấy đi … (chết liền)

2. Sáng, kêu mãi nhóc mới chịu dậy, hai mẹ con cuốn quýt đến trường
- Nghi ơi, con mang giày chưa?
- Người ta xong nãy giờ, mẹ lề mề quá !!!
- Nghi ơi, con lấy dùm mẹ cái túi.
- Lớn hết rồi, túi ai nấy lấy chứ, con bận xách túi con rồi !!!
- Nghi ơi, mẹ quên lấy dây đai rồi, con chạy vô tủ lấy dùm mẹ
Cô nàng chạy đi, miệng lẩm bẩm:
- Thiệt phiền, có nhiêu cũng quên.
- ???

3. 6g tối, nhóc đi ra đi vô có vẻ lo lắng lắm, miệng lẩm bẩm:
- Giờ này còn chưa chịu về, đề người ta chờ
Chuông điện thoại reo, mẹ đang bận chiên cá, nhờ nhóc nghe dùm, sau đây là nội dung cuộc thoại:
- Alo, ba hả? sao giờ này chưa về?
- …
- Biết mấy giờ rồi hông?
- …
- Về lẹ để người ta chờ, đói chết rồi.
- …
- Lớn rồi mà để nói hoài, con bực rồi đó, tí ba về khỏi cho ăn cơm, coi ai đói thì biết
- …
- Thôi con bye đây, chút gặp lại.
- Tắt máy và cẩn thận hun vô cái ống nghe 1 cái chóc.

Thứ Sáu, 21 tháng 1, 2011

KHÔNG ĐỀ

Khi tôi viết những dòng này, là lúc tôi cảm thấy cực kỳ bế tắt trong các mối quan hệ gia đình, giữa cha con, chồng vợ, anh chị em. Sáng nay, sau phản ứng bộc phát từ sự dồn nén lâu ngày của tôi, tôi đã nhận được 1 cuộc tổng sỉ vả của toàn thể gia đình trừ chồng. Nguyên nhân xuất phát từ cách dạy con của tôi.

7g sáng, tôi đánh thức con bé dậy, nó trở giọng mè nheo không muốn đi học, dụ cách nào cũng không được, thế là tôi dọa, con mà không thức dậy đi học, mẹ sẽ bỏ con ở nhà 1 mình. Chỉ thế là nó hét toáng lên, 3 giây sau, bà ngoại đã xuất hiện, dỗ dành rằng không thích đi học thì thôi, ở nhà với bà. Cô nàng nín khóc ngay, không thể nhân nhượng chuyện này được, đâu phải muốn gì được đó, tôi nói “mẹ cứ vầy sao con dạy nó được, hễ muốn là được, riết nó hư. Đi học là đi học, không có cái chuyện mè nheo vậy”. Cô em gái đi ngang, chen vô, "thì từ từ hai dạy, nó còn nhỏ mà la chi". Tôi rất ghét cái tính đâm chọt của nó, không biết gì cứ hay châm dầu vô lửa. Thế là ba máu sáu cơn nổi lên, tôi quát nó: “im đi, không biết gì đừng xía vào”. Thế là nó lên giọng “tui gói ý thôi, làm gì mà dữ vậy, dạy con ồn ào không để cho ai nghỉ, tui nhịn lâu rồi nhe. Phòng bà kế phòng tui, con bà nó khóc ỏm tỏi, tui ngủ không được lâu rồi, bà liệu mà dạy con”. Trời đất ơi, con nít khóc là chuyện thường, đâu phải lúc nào tôi cũng quản lý được, tôi đã cố gắng lắm rồi, nhưng cái quan điểm dỗ nó khóc bằng cách chiều nó thì tôi không bao giờ chấp nhận. Vậy là cuộc cãi vã nổ ra, mẹ tôi đứng gần đấy, không lên tiếng câu nào, ít ra cũng rầy em tôi sao nó hỗn. Rồi quay ra quát tháo tôi là hung hăng, dạy con như mẹ mìn, cái thứ vô học mới làm vậy …. Thiệt hết chịu nổi và trong một phút nóng giận, tôi tuyên bố sẽ dọn đi, để không làm cái gai trong mắt mọi người.

10 phút sau đó, tôi dẫn xe đi làm, con bé thấy vậy chạy theo, mẹ ơi con đi học, mẹ đừng bỏ con ở nhà. Trong khi tôi chưa kịp nói gì thì bà ngoại đã la lên “nó có coi tao ra gì, tao nói cho con nhỏ nghỉ, mà nó vẫn ép con nhỏ đi học”, ông ngoại vừa đi thể dục về, tổng xỉ vả 1 tràng nữa, nào là quân …. (không thể viết lại). Máu nóng + uất ức dồn lên tận đầu, mà không sao nói được, tôi chỉ biết dẫn con ra xe, và phóng đi thật nhanh.

Quãng đường đến trường sao xa vời vợi, tôi không nghĩ gì mà sao nước mắt cứ rơi, phải chăng tôi đã sai, phải chăng cách dạy con của tôi là ngược đời?!

Điện thoại reng, giọng ông xã trầm ấm: “em suy nghĩ kỹ đi, mình nên dọn đi hay không?! Anh không có ý kiến, nhưng sẽ nhiều khó khăn cho em đó. Ba mẹ có tuổi rồi, em thấy nhịn được thì nhịn, còn không thì ra riêng. Anh không muốn mang tiếng xúi em làm bậy, để sau này hối hận. Em là đứa tình cảm và hiền nhất nhà, anh rất hiểu em, có lẽ em nên nói với bà nội, để bà nội giải quyết, ít ra cũng cho mình lời khuyên nào đó …” Anh nói nhiều, nhưng tôi nghe chẳng bao nhiêu, bởi tôi thấy mình bơ vơ quá, ngay trong chính ngôi nhà mình. Thật buồn.

Chiều nay, lần đầu tiên trong đời, tôi không muốn về nhà...

Thứ Bảy, 15 tháng 1, 2011

VỢ & BỒ CÓ GÌ KHÁC?!

Từ hồi cưới nhau đến giờ, vợ chồng tui rất chi là thoải mái, tui hiếm khi moi móc túi chồng, kiểm soát tài chính của anh ấy, ông xã tui luôn đóng thuế cá nhân rất đầy đủ, thế nên tui chẳng cần phải làm cái chuyện mà các bà vợ truyền thống thường làm (lục ví xem còn bao nhiêu tiền). Và điều đặt biệt là bọn tui cư xử với nhau như hồi yêu nhay ấy.

Cuối tuần, con gởi ngoại, hai vợ chồng đi ăn sáng uống café, chúng tôi có một quán quen, mỗi lần bọn tui đến, nhân viên rất chi vui vẻ chào đón. Ông xã tui trong mắt họ luôn là người đàn ông lịch thiệp, kéo ghế cho tui ngồi, pha café cho tui uống và quan trọng là luôn luôn trả tiền. Cho đến một ngày, bọn tui chở bé gái đi ăn sáng cùng, cô nhân viên phục vụ rất ngạc nhiên, khi thấy con gái gọi vợ chồng tui là ba mẹ. Hóa ra lâu nay, các cô cứ ngỡ chúng tôi là tình nhân.

Ông xã tui thỉnh thoảng hay đến công ty đón tui đi ăn trưa, bọn tui ríu rít cười nói cứ như lâu ngày không gặp nhau, anh dưới đất gọi lên “em ơi, nhanh lên, anh đói rồi”, vợ trên lầu cuống quít “chờ em tí, em ra ngay nè, chờ tí nhe”. Thế là các bà chị được thể: “cưới nhau 5 năm rồi, mà làm như chưa ấy, cứ hẹn hò như thế, ai mà chịu nổi”, hay như cái khen mát mẻ “sướng ta, chồng đón đi ăn hoài he”….

Thứ bảy, rạp có phim “phiêu lưu trên tàu dwan…”, hai vợ chồng hăm hở đi xem, vì đứa nào cũng khoái phim thần thoại. Đến rạp, chồng gởi xe, vợ được lệnh đứng chờ, đến khi ông xã ra và kéo nhau mua vé. Chồng cặp tay vợ vào nách, tay còn lại móc ví: “cho hai vé VIP đi cô ơi”, cô bán vé vừa xé vé vừa nhìn hai vợ chồng tui với ánh mắt cực kỳ “bí hiểm”. .. Sao vậy nhỉ?!

Quên nói, hai vợ chồng tui không thích đeo nhẫn cưới, thống nhất cất để dành, để lúc nào cũng thấy thoải mái và quan trọng là … như những tình nhân. Tui thích thế và anh ấy cũng thích thế.

Ủa, vậy thì có khác người không ta?! Chắc là khác rồi, vì mọi người vẫn tưởng chúng tôi là “bồ”, hóa ra, sau khi cưới thì vợ không nên là bồ à?! Nên hiểu thế nào cho đúng nhỉ?! Rắc rối.

Thứ Tư, 5 tháng 1, 2011

CÔNG SỞ KHÔNG BÌNH YÊN!

Nhân đọc bài “gia đình trị nơi công sở” bỗng dưng tức khí, phải viết gì đó xả xì trét mới được. Số là cty tui cũng là cty tư nhân, hai ông sếp là bạn đồng liêu, họp vốn làm ăn. Nói chung thời kỳ khó khăn đã qua xa lắc, và tui cũng là một trong tứ đại công thần “khai quang lập ấp” vậy mà giờ tui đang nghĩ đến chiều hướng “cáo lão về quê” hoặc “đầu quân nước khác”. Lý do?! Có thể nại ra hàng tỷ lý do cho êm thấm, nhưng tính tui không thích màu mè, tui thích như bác blogger Đàm Minh Thụy nói: “nghỉ việc vì lý do gì thì cứ thẳng thắn mà nói, chả việc gì phải che đậy”. Thế nên lý do của tui là: “tui không chịu được cái thói đỏng đảnh, dốt nát và hợm hĩnh của sếp phó + trưởng phòng”. Có vẻ như tui đang kể xấu người ta, mà sự thật là vậy mà. Như đã nói, tui đã là “khai quốc công thần” nghĩa là tui từng có thời gian kham khổ cùng các sếp và cô nàng trưởng phòng hiện nay (cô nàng nhỏ tuổi nhất và trình độ bét nhất). Thời hoang sơ, ai cũng đồng lòng vì công ty, rồi theo thời gian, không biết tự lúc nào cty tui chia ra hai phe, 1 phe theo sếp tổng và 1 phe theo sếp bé (sếp bé là ông phó + cô nàng trưởng phòng). Cũng không rõ tự bao giờ, cô nàng trưởng phòng + sếp phó là 1 bộ đôi hoàn hảo, hễ có nàng là y như rằng có chàng, dù chàng và nàng chênh nhau gần 20 tuổi. Đang là nhân viên như nhau, đùng một cái, nàng lên trưởng phòng kiêm trợ lý cho sếp phó, và họ quan tâm nhau từ đó. Sự đời, đi lên không bằng năng lực thì chẳng thể nào thu phục lòng người. Nhân viên cũ, mới tất thảy gần 20 người, ngoài mặt vẫn chào hỏi, nhưng chỉ cần quay đi, là họ “khinh” và dùng những mỹ từ “không có trong tự điển”. Tui thấy điều đó, bởi tui thuộc phe trung lập, không theo cánh tả, cũng không cánh hữu, và cố nhiên, tui cũng xem thường họ. Nhưng điều tui bực nhất là thái độ cướp công trắng trợn của “bộ đôi” đó. Mỗi lần có trục trặc, phần lớn những “bé” khác sẽ bị khiển trách nặng nề và nếu có thành công “bộ đôi” là những người được vinh danh. Đừng hỏi rằng “sao tui không lên tiếng nhá?” vô ích thôi, vì tui chả là “cái đinh” gì cả, bởi tui không thuộc phe phái nào, lẽ hiển nhiên, tui sẽ không có ai “chống lưng”, hơn nữa, nói mà chả có chứng cớ gì thì “ma nó tin”. Tui vẫn tâm huyết với cty, tui vẫn thích làm du lịch, vậy giải pháp là gì “không thấy – không biết – không nghe”?! ổn không nhỉ?! Có lẽ nó vẫn ổn đến thời điểm này, dù sao thì cũng nên nghĩ đến một giải pháp khác. Vì sức người có hạn …