Khi tôi viết những dòng này, là lúc tôi cảm thấy cực kỳ bế tắt trong các mối quan hệ gia đình, giữa cha con, chồng vợ, anh chị em. Sáng nay, sau phản ứng bộc phát từ sự dồn nén lâu ngày của tôi, tôi đã nhận được 1 cuộc tổng sỉ vả của toàn thể gia đình trừ chồng. Nguyên nhân xuất phát từ cách dạy con của tôi.
7g sáng, tôi đánh thức con bé dậy, nó trở giọng mè nheo không muốn đi học, dụ cách nào cũng không được, thế là tôi dọa, con mà không thức dậy đi học, mẹ sẽ bỏ con ở nhà 1 mình. Chỉ thế là nó hét toáng lên, 3 giây sau, bà ngoại đã xuất hiện, dỗ dành rằng không thích đi học thì thôi, ở nhà với bà. Cô nàng nín khóc ngay, không thể nhân nhượng chuyện này được, đâu phải muốn gì được đó, tôi nói “mẹ cứ vầy sao con dạy nó được, hễ muốn là được, riết nó hư. Đi học là đi học, không có cái chuyện mè nheo vậy”. Cô em gái đi ngang, chen vô, "thì từ từ hai dạy, nó còn nhỏ mà la chi". Tôi rất ghét cái tính đâm chọt của nó, không biết gì cứ hay châm dầu vô lửa. Thế là ba máu sáu cơn nổi lên, tôi quát nó: “im đi, không biết gì đừng xía vào”. Thế là nó lên giọng “tui gói ý thôi, làm gì mà dữ vậy, dạy con ồn ào không để cho ai nghỉ, tui nhịn lâu rồi nhe. Phòng bà kế phòng tui, con bà nó khóc ỏm tỏi, tui ngủ không được lâu rồi, bà liệu mà dạy con”. Trời đất ơi, con nít khóc là chuyện thường, đâu phải lúc nào tôi cũng quản lý được, tôi đã cố gắng lắm rồi, nhưng cái quan điểm dỗ nó khóc bằng cách chiều nó thì tôi không bao giờ chấp nhận. Vậy là cuộc cãi vã nổ ra, mẹ tôi đứng gần đấy, không lên tiếng câu nào, ít ra cũng rầy em tôi sao nó hỗn. Rồi quay ra quát tháo tôi là hung hăng, dạy con như mẹ mìn, cái thứ vô học mới làm vậy …. Thiệt hết chịu nổi và trong một phút nóng giận, tôi tuyên bố sẽ dọn đi, để không làm cái gai trong mắt mọi người.
10 phút sau đó, tôi dẫn xe đi làm, con bé thấy vậy chạy theo, mẹ ơi con đi học, mẹ đừng bỏ con ở nhà. Trong khi tôi chưa kịp nói gì thì bà ngoại đã la lên “nó có coi tao ra gì, tao nói cho con nhỏ nghỉ, mà nó vẫn ép con nhỏ đi học”, ông ngoại vừa đi thể dục về, tổng xỉ vả 1 tràng nữa, nào là quân …. (không thể viết lại). Máu nóng + uất ức dồn lên tận đầu, mà không sao nói được, tôi chỉ biết dẫn con ra xe, và phóng đi thật nhanh.
Quãng đường đến trường sao xa vời vợi, tôi không nghĩ gì mà sao nước mắt cứ rơi, phải chăng tôi đã sai, phải chăng cách dạy con của tôi là ngược đời?!
Điện thoại reng, giọng ông xã trầm ấm: “em suy nghĩ kỹ đi, mình nên dọn đi hay không?! Anh không có ý kiến, nhưng sẽ nhiều khó khăn cho em đó. Ba mẹ có tuổi rồi, em thấy nhịn được thì nhịn, còn không thì ra riêng. Anh không muốn mang tiếng xúi em làm bậy, để sau này hối hận. Em là đứa tình cảm và hiền nhất nhà, anh rất hiểu em, có lẽ em nên nói với bà nội, để bà nội giải quyết, ít ra cũng cho mình lời khuyên nào đó …” Anh nói nhiều, nhưng tôi nghe chẳng bao nhiêu, bởi tôi thấy mình bơ vơ quá, ngay trong chính ngôi nhà mình. Thật buồn.
Chiều nay, lần đầu tiên trong đời, tôi không muốn về nhà...