Thứ Sáu, 10 tháng 12, 2010

SỰ THA THỨ!!

Sáng nay, như bao buổi sáng, tôi lại đọc báo, và có 1 câu chuyện làm tôi phải suy nghĩ. Một bạn gái trẻ tâm sự, bạn ghét ba vì đó là một người đàn ông “đốn mạc” (tôi dùng nguyên văn lời bạn ấy viết), một người đàn ông chỉ có công duy nhất là tạo ra bạn ấy, còn tất cả từ nuôi nấng đến dạy dỗ là một con số không tròn trĩnh. Bạn ấy kể, sau khi bạn ấy chào đời, ba bạn có người phụ nữ khác, nhưng vẫn về nhà sai khiến, đay nghiến, mắng chửi mẹ bạn ấy, đánh đập con cái, cấm đoán mọi chuyện …. Mỗi một từ bạn ấy viết hằn rõ những thù hằn và căm phẫn. Đến giờ, bạn ấy đã là một người thành đạt, còn người đàn ông ấy, giờ đã bị vợ hai đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng. Ông ta quay về cầu xin mẹ bạn ấy tha thứ, rồi với lòng vị tha, mẹ bạn ấy chấp nhận, nhưng bạn ấy thì không. Nỗi đau năm nào không hề phai nhòa trong tâm trí, thế nên bạn ấy đã đối xử với ông ấy như chính cách mà ông ta đã đối xử với bạn trong nhiều năm qua. Cho đến một ngày, vì không chịu đựng được sự tức giận nên bạn ấy đã đay nghiến ông ấy: “Ông không sống được thì biến khỏi nhà tôi đi! Nhà này không ai tiếc một kẻ khốn nạn như ông đâu. Tôi rất nhục nhã khi phải là con gái của một người đàn ông độc ác và tàn bạo như ông đó” và rồi bạn nhận thấy sự đau khổ và hối hận hiện lên khuôn mặt. Ông ta chỉ biết câm lặng cúi mặt xuống, rồi lặng lẽ đi vào phòng của mình. Rồi bạn ấy lại day dứt: “Tôi có sai không khi nói với ông ta những lời cay độc ấy? Tôi có tàn nhẫn quá với người đã sinh thành ra mình không? Khi đay nghiến ông ta những lời lẽ cay độc như thế, tôi cảm thấy rất thỏa mãn vì mình đã trả thù được cho những nỗi đau mà mẹ tôi đã từng phải gánh chịu, những đau khổ, ê chề mà tôi và bạn trai tôi đã từng trải qua… nhưng thật lòng, tôi vẫn không thấy vui chút nào khi phải buông ra những lời lẽ lăng mạ ba mình như thế”.

Cuối bài viết có rất nhiều những comment, tôi cũng đọc lướt qua, đa phần là thông cảm và khuyên bạn gái hãy tha thứ, chỉ có tha thứ mới làm lòng mình thanh thản. Nhưng cũng có vài comment chỉ trích bạn ấy là bất hiếu, là cư xử như không có văn hóa … Đọc xong tôi thấy buồn cười và bực bội với những comment chỉ trích đó. Bởi tôi thấy đó là những con người giả dối, tự tỏ ra cao thượng. Tôi rất thích câu nói của người xưa “không ở trong chăn làm sao biết chăn có rận”. Họ không ở trong hoàn cảnh của cô gái ấy, họ không thể hiểu được những nỗi đắng cay tủi nhục của cô bé không có tình thương. Họ giống như những gã triết gia bề ngoài tỏ ra đạo mạo nhưng bên trong thì rỗng tếch và thối nát. Tôi khinh những kẻ đó, tôi cũng không ủng hộ cách bạn gái đối xử với ba, tôi chỉ mong với thời gian, niềm thù hận đó sẽ nguôi ngoai, bạn gái với bản lĩnh của một người thành đạt sẽ biết cư xử thế nào cho hợp lẽ phải. Không thể bắt bạn ấy chuyển từ thù hận sang thương yêu được, chỉ mong bạn ấy bình tâm tìm cho mình giải pháp tốt. Thế thôi.

Giời tôi cũng đang tự hỏi, nếu tôi là cô gái đó, tôi sẽ như thế nào?!

1 nhận xét:

  1. Nhưng rất may, bạn không phải là cô gái đó, và không rơi vào hoàn cảnh như thế...

    Trả lờiXóa