Tôi không thích đeo nhẫn, bất cứ loại nhẫn gì ngay cả nhẫn cưới. Ông xã cũng vậy, thế là cả hai thống nhất không đeo nhẫn. Và có hàng loạt những chuyện thú vị xảy ra.
Tôi đi mua sắm với em gái, dắt theo con gái bé xíu. Hai dì cháu mải chơi điện tử, bỏ tôi một mình lang thang trong siêu thị. Bất chợ tôi thấy một anh chàng đang vát một bao hàng to loay hoay thế nào mà va phải đống dù đang treo gần đó, suýt ngã, tôi tiện tay đỡ dùm. Ôi chao, anh chàng điển trai ác, hehe!! Sau đó tất nhiên là cảm ơn, làm quen. Chúng tôi nói chuyện với nhau rất vui, cho đến khi em gái tôi cùng con gái chơi xong, chạy ào đến. Con gái tôi liến thoắng “mẹ ơi, về thôi, con đói bụng”. Tôi bật cười khi thấy anh chàng tròn mắt nhìn tôi, và thoáng thấy anh ta liếc vào bàn tay tôi. À ha, lại bé cái lầm!!!
Một đêm, 11g, điện thoại réo um, ox say quá ngủ mất. Tôi bực bội vớ cái điện thoại càm ràm “A lô”. Đầu dây bên kia là một giọng nữ ngọt ngào “anh sao rồi, đỡ say chưa?!”. E hèm, lại bông hoa gì đây “xin lỗi em, chị là bà xã của anh Lưu, anh ấy ngủ rồi, cảm ơn em đã quan tâm. Em tên gì để mai chị nhắn lại với ảnh”. Một thoáng im lặng “dạ, xin lỗi chị, em làm phiền giờ này, không có gì đâu ạ”, “vậy hả em, mai chị nhắc anh ấy gọi em nhé, chào em”.
Sáng,
- Này ông ròm, tối qua có em gái gọi nhé, chà mệt tí mà có bé quan tâm dữ.
- À, con bé đó mới vô, chắc hông biết anh có bx như cọp hà? He he. Anh còn hấp dẫn chán.
Đấy lại nhầm, vì sao, vì cái nhẫn.
Vậy nên đeo hay không để khẳng định chủ quyền?!
Có lẽ là nên thoải mái đi, vì đeo hay không vấn đề không nằm ở chiếc nhẫn, mà nằm ở con người. Suy cho cùng, thế lại hay!!!