Thứ Sáu, 17 tháng 12, 2010

CÁI NHẪN

Tôi không thích đeo nhẫn, bất cứ loại nhẫn gì ngay cả nhẫn cưới. Ông xã cũng vậy, thế là cả hai thống nhất không đeo nhẫn. Và có hàng loạt những chuyện thú vị xảy ra.

Tôi đi mua sắm với em gái, dắt theo con gái bé xíu. Hai dì cháu mải chơi điện tử, bỏ tôi một mình lang thang trong siêu thị. Bất chợ tôi thấy một anh chàng đang vát một bao hàng to loay hoay thế nào mà va phải đống dù đang treo gần đó, suýt ngã, tôi tiện tay đỡ dùm. Ôi chao, anh chàng điển trai ác, hehe!! Sau đó tất nhiên là cảm ơn, làm quen. Chúng tôi nói chuyện với nhau rất vui, cho đến khi em gái tôi cùng con gái chơi xong, chạy ào đến. Con gái tôi liến thoắng “mẹ ơi, về thôi, con đói bụng”. Tôi bật cười khi thấy anh chàng tròn mắt nhìn tôi, và thoáng thấy anh ta liếc vào bàn tay tôi. À ha, lại bé cái lầm!!!

Một đêm, 11g, điện thoại réo um, ox say quá ngủ mất. Tôi bực bội vớ cái điện thoại càm ràm “A lô”. Đầu dây bên kia là một giọng nữ ngọt ngào “anh sao rồi, đỡ say chưa?!”. E hèm, lại bông hoa gì đây “xin lỗi em, chị là bà xã của anh Lưu, anh ấy ngủ rồi, cảm ơn em đã quan tâm. Em tên gì để mai chị nhắn lại với ảnh”. Một thoáng im lặng “dạ, xin lỗi chị, em làm phiền giờ này, không có gì đâu ạ”, “vậy hả em, mai chị nhắc anh ấy gọi em nhé, chào em”.
Sáng,
- Này ông ròm, tối qua có em gái gọi nhé, chà mệt tí mà có bé quan tâm dữ.
- À, con bé đó mới vô, chắc hông biết anh có bx như cọp hà? He he. Anh còn hấp dẫn chán.

Đấy lại nhầm, vì sao, vì cái nhẫn.
Vậy nên đeo hay không để khẳng định chủ quyền?!
Có lẽ là nên thoải mái đi, vì đeo hay không vấn đề không nằm ở chiếc nhẫn, mà nằm ở con người. Suy cho cùng, thế lại hay!!!

Thứ Sáu, 10 tháng 12, 2010

SỰ THA THỨ!!

Sáng nay, như bao buổi sáng, tôi lại đọc báo, và có 1 câu chuyện làm tôi phải suy nghĩ. Một bạn gái trẻ tâm sự, bạn ghét ba vì đó là một người đàn ông “đốn mạc” (tôi dùng nguyên văn lời bạn ấy viết), một người đàn ông chỉ có công duy nhất là tạo ra bạn ấy, còn tất cả từ nuôi nấng đến dạy dỗ là một con số không tròn trĩnh. Bạn ấy kể, sau khi bạn ấy chào đời, ba bạn có người phụ nữ khác, nhưng vẫn về nhà sai khiến, đay nghiến, mắng chửi mẹ bạn ấy, đánh đập con cái, cấm đoán mọi chuyện …. Mỗi một từ bạn ấy viết hằn rõ những thù hằn và căm phẫn. Đến giờ, bạn ấy đã là một người thành đạt, còn người đàn ông ấy, giờ đã bị vợ hai đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng. Ông ta quay về cầu xin mẹ bạn ấy tha thứ, rồi với lòng vị tha, mẹ bạn ấy chấp nhận, nhưng bạn ấy thì không. Nỗi đau năm nào không hề phai nhòa trong tâm trí, thế nên bạn ấy đã đối xử với ông ấy như chính cách mà ông ta đã đối xử với bạn trong nhiều năm qua. Cho đến một ngày, vì không chịu đựng được sự tức giận nên bạn ấy đã đay nghiến ông ấy: “Ông không sống được thì biến khỏi nhà tôi đi! Nhà này không ai tiếc một kẻ khốn nạn như ông đâu. Tôi rất nhục nhã khi phải là con gái của một người đàn ông độc ác và tàn bạo như ông đó” và rồi bạn nhận thấy sự đau khổ và hối hận hiện lên khuôn mặt. Ông ta chỉ biết câm lặng cúi mặt xuống, rồi lặng lẽ đi vào phòng của mình. Rồi bạn ấy lại day dứt: “Tôi có sai không khi nói với ông ta những lời cay độc ấy? Tôi có tàn nhẫn quá với người đã sinh thành ra mình không? Khi đay nghiến ông ta những lời lẽ cay độc như thế, tôi cảm thấy rất thỏa mãn vì mình đã trả thù được cho những nỗi đau mà mẹ tôi đã từng phải gánh chịu, những đau khổ, ê chề mà tôi và bạn trai tôi đã từng trải qua… nhưng thật lòng, tôi vẫn không thấy vui chút nào khi phải buông ra những lời lẽ lăng mạ ba mình như thế”.

Cuối bài viết có rất nhiều những comment, tôi cũng đọc lướt qua, đa phần là thông cảm và khuyên bạn gái hãy tha thứ, chỉ có tha thứ mới làm lòng mình thanh thản. Nhưng cũng có vài comment chỉ trích bạn ấy là bất hiếu, là cư xử như không có văn hóa … Đọc xong tôi thấy buồn cười và bực bội với những comment chỉ trích đó. Bởi tôi thấy đó là những con người giả dối, tự tỏ ra cao thượng. Tôi rất thích câu nói của người xưa “không ở trong chăn làm sao biết chăn có rận”. Họ không ở trong hoàn cảnh của cô gái ấy, họ không thể hiểu được những nỗi đắng cay tủi nhục của cô bé không có tình thương. Họ giống như những gã triết gia bề ngoài tỏ ra đạo mạo nhưng bên trong thì rỗng tếch và thối nát. Tôi khinh những kẻ đó, tôi cũng không ủng hộ cách bạn gái đối xử với ba, tôi chỉ mong với thời gian, niềm thù hận đó sẽ nguôi ngoai, bạn gái với bản lĩnh của một người thành đạt sẽ biết cư xử thế nào cho hợp lẽ phải. Không thể bắt bạn ấy chuyển từ thù hận sang thương yêu được, chỉ mong bạn ấy bình tâm tìm cho mình giải pháp tốt. Thế thôi.

Giời tôi cũng đang tự hỏi, nếu tôi là cô gái đó, tôi sẽ như thế nào?!

Thứ Năm, 9 tháng 12, 2010

KHÔNG ĐỀ

Không biết từ khi nào, tôi bỗng nhiên thích đọc blog. Trước kia, tôi nghĩ blog là vớ vẩn lắm, ai rỗi hơi mới viết blog và điều quan trọng mà tôi quan điểm là blog chỉ dành cho tuổi “tin” – cái đám choai choai học đòi viết văn vớ vẩn. Thi thoảng, tôi đọc vài blog 360 độ trên yahoo, và tôi thấy nó thiệt sự vô vị và trẻ con. Cho đến một ngày, tôi tra trên google tìm thông tin của các thánh đường hồi giáo tại Việt Nam (à, tôi quên nói, tôi làm điều hành cho một công ty du lịch), tôi tình cờ vào blog của bạn Kazenka. Bạn ấy cung cấp cho tôi nhiều điều thú vị, và nếu không nói quá thì chính bạn ấy đã góp phần làm tour dành cho người hồi giáo phát triển tốt đẹp (ít nhất là đến thời điểm này). Tôi cảm ơn bạn ấy lắm, rồi thì tôi lại tình cờ biết được bạn ấy là một chuyên gia vi tính. Điều thú vị là đây, bởi tôi vẫn cho rằng dân IT thì chỉ toàn điện đóm, chả có tí gì gọi là “romance” thế nên việc đọc blog của bạn ấy thật sự là một điều ngộ nghĩnh. Cũng nhờ bạn ấy mà tôi biết đến một thế giới blog khác, một thế giới dành cho những người thành đạt, nghiêm túc và giàu cảm xúc. Hay nói chính xác hơn là một thế giới nội tâm phong phú của người từng trải, hiểu đời và thâm thúy. Tôi như bị thôi miên, khi đọc từng bài viết của Kazenka, rồi tò mò lần giở những blogger khác. Nó dẫn tôi đi từ thú vị này đến ngạc nhiên khác. Ô hay, Nguyễn Ngọc Tư cũng viết blog, nhà báo cũng viết blog, biên tập viên cũng viết blog, mỗi một blog là một thế giới đầy hấp dẫn. Tôi từng là tín đồ của truyện ngắn, tôi có hàng trăm cuốn truyện ngắn, với hàng ngàn lần đọc, tôi ngỡ mình đã chạm hết những cảm xúc của cuộc sống, vậy mà với những trang blog, tôi thấy mình như ếch vừa bò ra khỏi cái giếng bé nhỏ, để thấy trời bao la như thế nào. Có những đoản văn chỉ vài ba hàng chữ, thế mà nó làm tôi trăn trở cả ngày. Có những câu chuyện làm tôi phải tự nghĩ về mình, bởi đâu đó tôi thấy thấp thoáng có mình trong đó. Muôn màu, muôn vẻ của cuộc sống như hiện hữu tại đây.
Rồi tôi cũng tập tành viết blog, tôi bỏ hẳn quyển nhật ký viết tay, bởi cảm xúc của tôi trôi tuột đi khi tôi không có thời gian để viết vào đêm. Với blog, tôi có thể viết mọi lúc, và quan trọng là khi tôi đọc 1 bài viết, nó gợi cho tôi nhiều xúc cảm hơn. Cảm ơn bạn Kazenka, cảm ơn những blogger đã cho tôi những bài học về nhân cách sống. Cảm ơn cái thế giới vô hình đã cho tôi những phút giây thật sự là chính tôi.

Nhưng tôi vẫn lười lắm, tôi thích đọc của các blogger khác hơn. Hì hì!!!