Trong tình hình bà con sôi sục chạy trường cho con, mình cũng tham gia 1 bài cho nó có tụ. Chẳng là con nhí nhà mình gần 3 tuổi rồi, phải đi nhà trẻ thôi. Hồi có ý định cho con đi học, mình hoàn toàn yên tâm vì nhà mình ở trong diện ưu tiên. Phường mình có 2 cái trường mầm non chuẩn cấp thành phố nhá, to đùng, chỉ cần dẫn con qua đường là tới trường – quá tiện. Ngoài ra, phường mình cũng có đến 3 cái trường từ tiểu học đến cấp II, cấp III toàn trường điểm. Quá tuyệt. Ấy thế mà (không dùng từ nhưng cho đỡ nặng nề) nhí nhà mình không có trường nào nhận. Thế mới máu. Ngày có thông báo trường mầm non tuyển sinh, mình tàng tàng vô trường xem thông báo, xem xong té ngửa. Thông báo ghi rõ không có lớp hè cho bé sinh năm 2007 (có cũng không nhận học sinh mới), muốn học lớp mầm phải đợi đến tháng 9 khai giảng khóa mới (số lượng có hạn). Chết thiệt, cái kiểu này thành thất học rồi. Lập tức về nhà mở cuộc họp gia đình. Ông ngoại bảo yên tâm, tao có quen hiệu trưởng, để tao gởi vô, nhà mình cán bộ mà, không có gì phải lo.
Hai ngày sau.
Lại họp gia đình, ông ngoại thông báo, không gởi được vì quy định là quy định không quen biết gì hết. 7 thành viên còn lại vắt óc suy nghĩ ra mọi mối quan hệ để gởi cháu đi học. Sau gần 2giờ bàn bạc, dì út đề nghị, thôi gởi qua quận 5 học đi, quận 8 qua quận 5 cũng gần, cô tư có bạn làm hiệu trưởng trường mầm non chuẩn bên đó. Tia hy vọng lại lóe lên, lại chạy chọt qua nhờ cô tư.
Ba ngày sau.
Alô, tâm hả, ok rồi nhe, mai dẫn nó qua gặp cô hiệu trưởng làm thủ tục nhập học luôn.
Trời, mừng hết lớn.
Ngày dẫn con vô trường nhập học, nỗi mừng vui xen lẫn nỗi lo, nghẹn ngào như tin: “giải phóng miền nam”. Bây giờ mình mới nhận thấy giá trị đích thực của “nhất thân, nhì thế”. Được cô hiệu trưởng dẫn xuống tận lớp, giao nhí tận tay cô bảo mẫu với lời dặn dò ân cần, trời ơi, sướng không thể tả.
Thế là con mình được học trường điểm nhá, hơn hẳn Q8 nhá. Nhưng (bi giờ mới nhưng nè) không phải nói suông vậy đâu nhé, phải biết điều nhé. Hẳn nhiên là mình biết điều, ngày đầu bé đi học, mình khéo léo cho vào balô 2 bao thư bé xinh, ghi rõ tên 2 cô bảo mẫu. Rồi vào trường, nói thật nhỏ nhẹ, khéo léo (kẻo cô tự ái) rằng em gởi bồi dưỡng cho cô chăm cháu cực khổ (diễn đạt vẻ mặt y như đi xưng tội ở nhà thờ ý, cực kỳ hiền và đáng mến). Còn riêng cô hiệu trưởng đã có cô tư lo, tất nhiên chỗ bạn bè không có gì ngoài một bữa ăn và một giỏ trái cây. Dù sao thì thế cũng tốt lắm rồi.
Giờ thì nhí đã đi học được một tuần, tối nay nhà lại có cuộc họp, nội dung là: “nhí sẽ học lớp 1 ở đâu? Q5 hay Q8 dù rằng nhí mới 34 tháng tuổi”. Cuộc chạy đua còn dài hơn chạy đua vũ trang.
Bật mí: “tối qua tình cờ đưọc biết, muốn vào trường của nhí, người thường phải tốn 9 triệu đấy”- May thật!!! phù!! Thật may!!
Cái vụ phong bì ấy, em cứ phải tiếp tục dài dài, và không bao giờ ngừng nghỉ đâu đấy nhé!
Trả lờiXóaCứ tiếp tục dài dài chắc em viêm màng túi mãn tính quá. Hu Hu
Trả lờiXóa