Suốt đêm qua, tôi ngủ không ngon giất, cứ chập chờn như người mộng du. Tôi nghĩ nhiều anh ấy, người mà tôi cố tình quên trong 7 năm qua. Cuộc tình đầu tiên của tôi, tinh khiết và trong trẻo lạ, tôi yêu anh bằng tình yêu của cô sinh viên năm cuối chưa từng yêu ai và những tưởng tình yêu đó sẽ có một “happy ending” như bao câu chuyện cổ tích mà tôi hằng ao ước. Thế rồi không hiểu tại sao chúng tôi chia tay, anh bảo mình tạm chia tay nhe, thế là tôi ừ. Nhẹ nhàng như gió thoảng, 4 năm yêu nhau trôi vèo như dòng nước êm đềm và cũng lắm truân chuyên. Để rồi hôm qua, khi tôi gọi cho anh, nghe anh nói, nghe anh trải lòng mình về chuyện của chúng tôi, anh trách tôi sao không níu giữ anh, sao không hề lưu luyến tình cảm bao năm, lời chia tay của anh chỉ là 1 phép thử, thế mà tôi lại buông tay cho tình yêu trôi tuột đi. Biết nói thế nào đây, khi thật sự trong lòng tôi bao năm qua chỉ có một bóng hình anh. Dù tôi quen ai, làm gì sâu thẳm trong trái tim tôi vẫn có anh. Tôi vẫn hy vọng và chờ đợi anh suốt 5 năm, mỗi lần đi ngang nhà chị anh, lòng tôi lại nao nao, tôi mong được nhìn thấy anh dù chỉ là cái nhìn thoáng qua. Nhưng 5 năm, khoảng thời gian ấy vẫn lướt đi mà tôi vẫn không có một cơ hội nào để gặp anh, đôi khi tôi muốn hét lên, sao ông trời bất công với tôi vậy, sao anh không biết rằng tôi yêu anh đến nhường nào. Có lúc, tôi lái xe lên tận nhà anh, chỉ dám đứng xa xa nhìn vào, tôi thấy mẹ anh, bà có vẻ già đi, không vui, không có cái khuôn mặt viên mãn với hạnh phúc tuổi già, tôi đoán có lẽ bà cô đơn, bởi vì đã mấy lần tôi ghé, tôi đều nhìn thấy bà tưới hoa một mình rất lặng lẽ và nghiêm nghị. Tôi không thấy ba anh, có lẽ ông đang ở trong nhà xem tivi, mỗi người một sở thích, bất chợt tôi thấy thương cho hai ông bà, nếu là ba mẹ tôi, giờ này chắc đang cùng xem phim và cười ồn ào. Vu vơ thế nào mà tôi nhìn thấy anh, anh vừa đi làm về, vẫn dáng phong trần, gầy gầy. Tôi như chôn chân tại chỗ, tôi ko biết mình nên gọi anh hay im lặng đứng nhìn, rồi thì tôi lặng lẽ ra về. Chạy xe gần 1 tiếng, đến chỉ để nhìn anh rồi ra về. Tôi điên chăng, tôi đã tự hỏi mình câu đó bao nhiêu lần, tôi cũng không nhớ. Tôi chỉ biết khi tôi nhìn anh, tôi thấy mình bình yên lạ, và có lẽ tôi làm như thế mãi, như 1 cái bóng bên đời anh, chỉ thế thôi. Nếu không có một ngày, tôi nhận ra bên cạnh tôi cũng có 1 cái bóng như thế, lặng lẽ yêu tôi, lặng lẽ chờ tôi. Chắc bạn cũng đoán ra là ai rồi phải không?! Là ox hiện tại của tôi đó, anh ấy đã song hành cùng tôi suốt 4 năm, luôn cần khi tôi gọi và luôn là bờ vai khi tôi khóc. Không đòi hỏi gì hơn. Rồi thì với sự thúc giục của gia đình, chúng tôi làm đám cưới. Tôi quyết định quên anh bởi vì tôi biết anh cũng có gia đình và cũng đã quên tôi. Tôi nghĩ đến lúc mình cần làm gì đó, cần cho mình một cơ hội để nắm lấy hạnh phúc dù là hạnh phúc không trọn vẹn.
Sau đám cưới, tôi bước vào một cuộc sống mới, vai trò mới. Tôi dần nhận ra giá trị của gia đình. Tôi bận rộn đến nổi ko còn thời gian để vớ vẩn về anh, tôi dần nhận ra chồng tôi thật đáng yêu, anh ấy luôn làm tôi cười và gia đình anh ấy yêu thương tôi. Không biết từ lúc nào, hình ảnh của ox tôi đã thay thế anh ấy trong tôi, trên đưuòng về, thay vì nghĩ đến anh, tôi lại nghĩ giờ này chồng làm gì nhỉ, chồng có thích áo màu này không?! Nghĩa là tôi yêu chồng tôi. Tình yêu đến sau hôn nhân, điều đó chưa bao giờ tôi tin, thế mà giờ có thật. Rồi chúng tôi có con, một bé gái kháu khỉnh, anh luôn bảo em đừng sinh con trai, anh thích con gái hơn, con gái chăm sóc ba tốt hơn, nếu là người khác, tôi sẽ bảo nói láo, nhưng với ox, tôi tin anh nói thật. Tôi càng yêu anh hơn qua cách anh chăm sóc tôi và con. Anh có thể rửa chén, giặt đồ, cho con ăn … những việc mà không phải ông chồng nào cũng làm được. Anh là mẫu người của gia đình, chớ không phải là người của XH. Điều đó, đôi khi cũng là một thiệt thòi, có nghĩa là anh không ham chức vị, ko có mưu cầu quyến lực, anh thích bình yên và hài lòng với cái mình đang có. Tôi biết anh cũng có tham vọng, nhưng anh cũng biết mình ở mức độ nào và không như con thiêu thân đánh đổi cái mình đang có. Bản thân tôi, đôi khi cũng hay so sánh, ganh tỵ, nhưng … (bao giờ cũng có chữ nhưng) tôi học được cách hài lòng với thực tại. Giờ tôi không suy nghĩ nữa, tôi không so sánh nữa, tôi chỉ cố hết sức mình để giữ gìn cái tổ ấm nho nhỏ của mình thôi.
Giữa nghĩ và làm là cả 1 khoảng cách, vu vơ thế nào tôi lại gọi cho anh, nghe anh tâm sự nhiều, cảm xúc từ lâu tưởng chừng đã chết bất ngờ trỗi dậy mạnh mẽ, tôi khóc thật lặng lẽ khi nghe những lời anh nói, khóc không vì cái gì hết, chỉ là khóc cho những yêu thương mà tôi đã dành cho anh trong 7 năm qua. Có lẽ anh không biết tôi khóc, giọng anh vẫn đều đều, trầm trầm. Tôi không biết làm gì trong khoảng khắc ấy, nó bám theo tôi về tận nhà, và rồi nó tan biến hoàn toàn khi ox ôm hôn tôi, hỏi nhỏ em ăn cơm chưa, anh đợi em nãy giờ, mình ăn cơm nhé, anh đói. Chỉ thế thôi, sao nồng nàn, ấm áp quá. Bất giác tôi nghĩ, nếu là anh, anh có làm thế không?!!...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét