Nếu được chọn giữa làm một vị tiên và một phù thủy, tôi vẫn sẽ chọn là phù thủy vì sao ư?! đơn giản lắm, tôi có thể làm mọi thứ tôi muốn mà không hề có giới hạn giữa thiện và ác. Bạn thì sao?!
Thứ Hai, 22 tháng 2, 2010
THẾ LÀ TẾT QUA ĐI!
Thứ Năm, 11 tháng 2, 2010
NẢN!
Thứ Năm, 4 tháng 2, 2010
TẢN MẠN - TẾT
Toàn computer với gái già
Việc nhiều chất đống, lương thì thấp
Khắc khoải bàng hoàng Tết với ta! !
Tết đến xuân về thêm nhức xương
Cái vụ tiền thưởng với tiền lương
Long lanh đôi mắt, nhân viên đợi
Đỏng đảnh làm duyên sếp bảo chờ
Tết đến xuân về, chán với chê
Tiệc tùng đình đám tới phủ phê
Lơ thơ tháng chạp vài đám cưới
Xuân này, thôi nhé ở nhà chơi
BÀI HỌC - đọc và suy ngẫm
Bài học 1:
Thấy Quạ ngồi trên cây cả ngày mà không làm gì, Thỏ con hỏi:
- Tôi có thể ngồi cả ngày mà không làm gì như anh không?
- Tất nhiên, tại sao lại không. - Quạ nói.
Vậy là Thỏ con ngồi dưới đất nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, Cáo già xuất hiện,
vồ lấy Thỏ và ăn thịt.
Bài học rút ra: Để được ngồi không, bạn phải ngồi ở vị trí rất, rất cao.
------------------------------------------------------------
Bài học 2:
Gà tây nói với Bò tót:
- Tôi muốn nhảy lên ngọn cây kia nhưng tôi không đủ sức.
- Vậy thì rỉa phân tôi đi. - Bò tót khuyên.
Gà tây mổ phân của Bò tót và thấy thực sự đủ sức để nhảy lên cành cây
thứ nhất. Ngày tiếp theo, sau khi ăn một ít phân bò, Gà tây nhảy được
đến cành cây thứ hai. Cứ thế đến nửa tháng sau, Gà tây đã lên tới ngọn
cây. Không lâu sau đó, Gà tây bị một bác nông dân bắn rơi.
Bài học rút ra: Sự ngu ngốc có thể đưa bạn lên đỉnh cao nhưng không
thể giữ bạn ở đó mãi.
------------------------------------------------------------
Bài học 3:
Chim non đang bay về phía nam để tránh rét thì bị đông cứng và rơi
xuống một cánh đồng. Trong khi nó đang nằm đó thì Bò cái tới và phóng
uế lên người nó. Trong lúc bị đông cứng vì rét, bãi phân bò lại làm
cho Chim non thấy ấm lên và tỉnh lại. Nó cất tiếng hót vì sung sướng
thì một chú mèo đi qua nghe thấy. Mèo tìm đến bãi phân bò, lôi Chim
non ra rồi ăn thịt.
Bài học rút ra:
1) Không phải bất cứ ai vây bẩn lên bạn cũng đều là kẻ thù.
2) Không phải bất cứ ai kéo bạn ra khỏi chốn bẩn thỉu cũng đều là bạn.
3) Khi bạn đang ở sâu trong chốn bẩn thỉu, hay im lặng.
NGÀY SUY TƯ!
Sau đám cưới, tôi bước vào một cuộc sống mới, vai trò mới. Tôi dần nhận ra giá trị của gia đình. Tôi bận rộn đến nổi ko còn thời gian để vớ vẩn về anh, tôi dần nhận ra chồng tôi thật đáng yêu, anh ấy luôn làm tôi cười và gia đình anh ấy yêu thương tôi. Không biết từ lúc nào, hình ảnh của ox tôi đã thay thế anh ấy trong tôi, trên đưuòng về, thay vì nghĩ đến anh, tôi lại nghĩ giờ này chồng làm gì nhỉ, chồng có thích áo màu này không?! Nghĩa là tôi yêu chồng tôi. Tình yêu đến sau hôn nhân, điều đó chưa bao giờ tôi tin, thế mà giờ có thật. Rồi chúng tôi có con, một bé gái kháu khỉnh, anh luôn bảo em đừng sinh con trai, anh thích con gái hơn, con gái chăm sóc ba tốt hơn, nếu là người khác, tôi sẽ bảo nói láo, nhưng với ox, tôi tin anh nói thật. Tôi càng yêu anh hơn qua cách anh chăm sóc tôi và con. Anh có thể rửa chén, giặt đồ, cho con ăn … những việc mà không phải ông chồng nào cũng làm được. Anh là mẫu người của gia đình, chớ không phải là người của XH. Điều đó, đôi khi cũng là một thiệt thòi, có nghĩa là anh không ham chức vị, ko có mưu cầu quyến lực, anh thích bình yên và hài lòng với cái mình đang có. Tôi biết anh cũng có tham vọng, nhưng anh cũng biết mình ở mức độ nào và không như con thiêu thân đánh đổi cái mình đang có. Bản thân tôi, đôi khi cũng hay so sánh, ganh tỵ, nhưng … (bao giờ cũng có chữ nhưng) tôi học được cách hài lòng với thực tại. Giờ tôi không suy nghĩ nữa, tôi không so sánh nữa, tôi chỉ cố hết sức mình để giữ gìn cái tổ ấm nho nhỏ của mình thôi.
Giữa nghĩ và làm là cả 1 khoảng cách, vu vơ thế nào tôi lại gọi cho anh, nghe anh tâm sự nhiều, cảm xúc từ lâu tưởng chừng đã chết bất ngờ trỗi dậy mạnh mẽ, tôi khóc thật lặng lẽ khi nghe những lời anh nói, khóc không vì cái gì hết, chỉ là khóc cho những yêu thương mà tôi đã dành cho anh trong 7 năm qua. Có lẽ anh không biết tôi khóc, giọng anh vẫn đều đều, trầm trầm. Tôi không biết làm gì trong khoảng khắc ấy, nó bám theo tôi về tận nhà, và rồi nó tan biến hoàn toàn khi ox ôm hôn tôi, hỏi nhỏ em ăn cơm chưa, anh đợi em nãy giờ, mình ăn cơm nhé, anh đói. Chỉ thế thôi, sao nồng nàn, ấm áp quá. Bất giác tôi nghĩ, nếu là anh, anh có làm thế không?!!...