Thứ Tư, 6 tháng 3, 2019

CON GÁI TÔI!

Con gái năm nay đã 12 tuổi rồi, ra dáng thiếu nữ và khá ương bướng. Cũng bắt đầu có những suy nghĩ riêng, nhưng chưa bao giờ viết ra hay thể hiện. Đôi khi tôi đọc những dòng tâm tình của vài cô bé đồng trang lứa đăng trên FB - con của những người bạn, tôi có chút chạnh lòng. Mấy cô bé đó mỗi khi được ba mẹ dẫn đi chơi, mua quà hay tham gia hoạt động nào thú vị, đểu chụp ảnh, đăng hình kèm những lời văn khá ngọt ngào, tình cảm. Còn con gái tôi:
- Không thích chụp ảnh
- Không thích viết lách
- Cũng không thích mở FB, ngay cả tâm sự với cô dì cũng không?!
Con gái tôi chỉ thích hôn, bất kể lúc nào:
- Mẹ đang đọc báo, con gái học bài, bỏ ngang chạy qua phòng mẹ, hôn 1 cái lên má chỉ vì "con thít hun cho có tinh thần".
- Ba nấu cho tô mì, đang bưng trên tay, cô ấy chạy lẹ ra, không có bưng phụ, mà hun ba 1 cái "cảm ơn ba"
- Nằm trên giường hoài không ngủ, ý ới gọi ba mẹ qua phòng, chỉ để hun 1 cái "cho dễ ngủ"
- Kêu đánh răng đi học, trễ rồi con... cũng có kèm câu "hun miếng đi rồi con đánh răng"
- Học hoài không nhớ bài, cũng kêu mẹ, cho hun miếng rồi học.
Riết rồi, chính nó tạo cho tôi suy nghĩ: nụ hôn giải quyết được mọi vấn đề, ngay cả những lúc khó khăn nhất, buồn nhất thì câu thần chú vẫn là:"không sao đâu mẹ, hun cái hết liền"!!!

Thứ Ba, 5 tháng 3, 2019

NGƯỜI ĐI QUA ĐỜI TÔI!!!

Nghe lại bài này, thấm ...
Người đi qua đời tôi ... không nhớ gì sao người!!!
***
Năm 36 tuổi, nghe lời xúi giục của bạn già, tách ra hùn làm công ty riêng. Làm tour quốc tế - một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ với mình. Ngày về nhậm chức trưởng phòng, khá ngỡ ngàng với dàn nhân viên trẻ, đẹp trai, đẹp gái và cực năng động. 

Sau hơn 2 năm cộng tác, làm việc, chơi bời cùng nhau, tôi gần như thay đổi hoàn toàn. Từ một bà sếp nghiêm túc, khô khan trở nên vui vẻ hơn, cởi mở hơn. Tưởng rằng, tất cả đã hòa thành 1 đội chuyên nghiệp và bền vững, hiểu nhau, ăn ý nhau đến từng hơi thở. Cho đến 1 ngày, sự cố xảy ra, Cty tách làm đôi như cuộc ly hôn giữa vợ chồng vua cà phê Trung Nguyên. Những tranh chấp về tiền bạc, quyền lợi vượt lên cả những cảm xúc, tình cảm dành cho nhau trong suốt những năm tháng qua. 

Tôi chọn sự im lặng, ra đi với hai bàn tay trắng, giống như lúc ban đầu tôi đến, không những thế, còn mang theo những vết thương lòng không thể hàn gắn. Và rồi bắt đầu mọi thứ từ con số 0. 

Để rồi hôm nay, nơi quán cafe quen thuộc, vô tình gặp lại những gương mặt đó, họ vẫn trẻ, vẫn đẹp vẫn rộn ràng lướt qua tôi, hờ hững như chưa từng quen biết. Trong một khoảng khắc nào đó, trái tim tôi thật sự nhói đau. Tôi không trách người, không trách đời, chỉ trách TÔI!

Hình ảnh có liên quan