Tôi nhớ lần đầu tiên được cô Tư thông báo "mai cả nhà mình đi Vũng Tàu", đám trẻ 5 đứa bọn tôi đã nhảy tưng tưng như điên vì vui.
Thế rồi, chiều hôm đó, trong khi mấy cô cậu nấu xôi, hấp gà, cắt chả chuẩn bị cho chuyến đi biển ngày mai, thì lũ nhóc 5 đứa hăm hở soạn quần áo, khăn... sao cho bảnh nhất, đẹp nhất. Rồi tưởng tượng ra đủ trò với vẻ mặt đầy háo hức.
Thế rồi, đêm đó, cả bọn thao thức, mong trời mau sáng để lên đường. Mới 5g sáng, đã lồm cồm bò dậy, gọi nhau ý ới sợ mấy cô ngủ quên. Để rồi sau khi xe lăn bánh, cả lũ nằm ngủ quay đơ cán cuốc vì mệt.
Ngày đó, biển Vũng Tàu vẫn còn vắng lắm, không nhiều bãi tắm, không chen lấn đông người. Cũng không có nhiều nhà hàng quán ăn, thế nên đi biển là phải mang theo lỉnh kỉnh, nào xôi, bánh, nước ...Cả nhà toàn những người trẻ tuổi. Người lớn nhất mới khoảng 30, đứa bé nhất mới vừa lên 5. Cái xe có 16 chỗ mà chứa gần chục mạng, chưa kể đồ đạc mang theo. Vậy mà vui ơi là vui. Cứ tắm biển xong chạy vù lên ăn, ăn xong rồi lại tắm, rồi chọc ghẹo nhau cười nắc nẻ. Cứ lê la tới 3g chiều, rồi lại lục tục kéo nhau về.
Bây giờ mọi cái đều tiện nghi hơn, chuyện đi biển không còn là niềm mơ ước vỹ đại như ngày nào. Đám trẻ giờ có thể thuê xe đi riêng, có thể bỏ tiền ở những resort sang trọng. Thế nhưng cái cảm giác vui nổ trời nó đã không còn. Cô, dì, cậu đã không còn ở chung 1 nhà, đã qua cái thời tuổi trẻ rần rần. Thời gian đã làm họ điềm đạm và chính chắn hơn.
Ước gì thời gian có thể quay lại, cho tôi được 1 ngày tung tăng cùng họ.
(gởi những thành viên của căn hộ 696B - Hàm Tử)