Thứ Hai, 9 tháng 6, 2014

NGƯỜI HÒA GIẢI!

Hai vợ chồng cãi nhau, cố tình đuổi con gái ra ngoài. Nhưng quên rằng phòng nó ở sát phòng mình, thế là sau trận chiến, xảy ra việc như sau:
Mẹ ngồi khóc hu hu vì tức, bỗng có 1 bàn tay nhỏ xíu xoa xoa lên lưng và 1 cái khăn giấy:
- Ba làm mẹ buồn hả, thôi đừng khóc.
- Ừa, ba ăn hiếp mẹ
- Thôi mẹ nín đi, khóc xấu lắm. Con nói ba rồi, ba mẹ phải yêu nhau như hồi đám cưới đó. Ba mẹ yêu nhau thì mới vui chứ. Con tặng mẹ hình trái tim nè, có tên ba mẹ trong đó đó.
- Ừa, cám ơn con
- Mẹ nhớ nha, đừng có khóc, phải yêu ba chứ...Để con nói ba không được ăn hiếp mẹ
***
Lát sau nghe tiếng nó oang oang:
- Ba à, sao ăn hiếp mẹ, để mẹ khóc rồi
- Ba đâu có ăn hiếp
- Ba la mẹ làm mẹ khóc kìa. Ba phải yêu mẹ chứ. Ba mẹ phải yêu nhau thì mới yêu con được. Ba biết chưa? Tặng ba trái tim nè, có mẹ trong đó đó. Nhớ chưa...

Vậy là hết chiến tranh, không cần phân tích thiệt hơn, không cần hoa mỹ. Con gái là người hòa giải như vậy đó. 

Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

CÂU CHUYỆN CUỘC SỐNG!!!

Người lính trở về từ cõi chết

Một người lính Mỹ trở về từ chiến trường Việt Nam, vừa xuống sân bay, anh gọi điện về cho ba mẹ
- “Thưa ba mẹ con đã trở về”
- “Ơn Chúa,con vô cùng yêu quí, hãy về nhà mình ngay lập tức,ba mẹ muốn
nhìn thấy con”
- “Con còn có một người bạn đi cùng nữa, và con muốn ba mẹ đón nhận bạn ấy như người trong nhà”
- “Một người bạn ư? Thật là tuyệt vời!”
- “Nhưng bạn ấy không phải là một người bình thường, bạn ấy bị cụt một tay và một chân”
- “Ồ,con yên quí, có lẽ con nên gửi bạn vào một trại thương binh nào đó, và bạn con có thể tự tìm được cách sống chăng?”
Người lính im lặng và cúp máy…
Bốn ngày sau, ba mẹ anh nhận được giấy báo của cảnh sát, con trai của ông bà đã nhảy lầu tự tử.
“Tại sao lại vô lí như vậy? Nó có gia đình, nó lại vừa được trở về từ cõi chết..”
Hai ông bà vội vàng lái xe đến đồn cảnh sát, vừa bước chân vào chỗ để xác, hai người kinh ngạc dừng bước…
Con trai của họ, bị cụt một chân và một tay……

 

-------
Nhiều lúc những gì chúng ta làm là muốn tốt cho người thân yêu của chúng ta nhưng đôi khi chính những việc làm đó có thể phản tác dụng, có thể làm tổn hại đến họ và cũng có thể chúng ta sẽ mất họ vĩnh viễn. Hãy suy nghĩ thật kỹ, hãy làm những gì thật cần thiết, những gì mà họ cần, hãy đứng trên suy nghĩ của họ, hãy quan tâm đến cảm nhận của họ, đừng để phải ân hận. Những người tật nguyền, họ đã đâu hơn ai hết, mất mát ơn ai hết,hãy cho họ thêm niềm tn và nghị lực để vượt qua.