Mẹ ngồi khóc hu hu vì tức, bỗng có 1 bàn tay nhỏ xíu xoa xoa lên lưng và 1 cái khăn giấy:
- Ba làm mẹ buồn hả, thôi đừng khóc.
- Ừa, ba ăn hiếp mẹ
- Thôi mẹ nín đi, khóc xấu lắm. Con nói ba rồi, ba mẹ phải yêu nhau như hồi đám cưới đó. Ba mẹ yêu nhau thì mới vui chứ. Con tặng mẹ hình trái tim nè, có tên ba mẹ trong đó đó.
- Ừa, cám ơn con
- Mẹ nhớ nha, đừng có khóc, phải yêu ba chứ...Để con nói ba không được ăn hiếp mẹ
***
Lát sau nghe tiếng nó oang oang:
- Ba à, sao ăn hiếp mẹ, để mẹ khóc rồi
- Ba đâu có ăn hiếp
- Ba la mẹ làm mẹ khóc kìa. Ba phải yêu mẹ chứ. Ba mẹ phải yêu nhau thì mới yêu con được. Ba biết chưa? Tặng ba trái tim nè, có mẹ trong đó đó. Nhớ chưa...
Vậy là hết chiến tranh, không cần phân tích thiệt hơn, không cần hoa mỹ. Con gái là người hòa giải như vậy đó.