Thứ Năm, 9 tháng 12, 2010

KHÔNG ĐỀ

Không biết từ khi nào, tôi bỗng nhiên thích đọc blog. Trước kia, tôi nghĩ blog là vớ vẩn lắm, ai rỗi hơi mới viết blog và điều quan trọng mà tôi quan điểm là blog chỉ dành cho tuổi “tin” – cái đám choai choai học đòi viết văn vớ vẩn. Thi thoảng, tôi đọc vài blog 360 độ trên yahoo, và tôi thấy nó thiệt sự vô vị và trẻ con. Cho đến một ngày, tôi tra trên google tìm thông tin của các thánh đường hồi giáo tại Việt Nam (à, tôi quên nói, tôi làm điều hành cho một công ty du lịch), tôi tình cờ vào blog của bạn Kazenka. Bạn ấy cung cấp cho tôi nhiều điều thú vị, và nếu không nói quá thì chính bạn ấy đã góp phần làm tour dành cho người hồi giáo phát triển tốt đẹp (ít nhất là đến thời điểm này). Tôi cảm ơn bạn ấy lắm, rồi thì tôi lại tình cờ biết được bạn ấy là một chuyên gia vi tính. Điều thú vị là đây, bởi tôi vẫn cho rằng dân IT thì chỉ toàn điện đóm, chả có tí gì gọi là “romance” thế nên việc đọc blog của bạn ấy thật sự là một điều ngộ nghĩnh. Cũng nhờ bạn ấy mà tôi biết đến một thế giới blog khác, một thế giới dành cho những người thành đạt, nghiêm túc và giàu cảm xúc. Hay nói chính xác hơn là một thế giới nội tâm phong phú của người từng trải, hiểu đời và thâm thúy. Tôi như bị thôi miên, khi đọc từng bài viết của Kazenka, rồi tò mò lần giở những blogger khác. Nó dẫn tôi đi từ thú vị này đến ngạc nhiên khác. Ô hay, Nguyễn Ngọc Tư cũng viết blog, nhà báo cũng viết blog, biên tập viên cũng viết blog, mỗi một blog là một thế giới đầy hấp dẫn. Tôi từng là tín đồ của truyện ngắn, tôi có hàng trăm cuốn truyện ngắn, với hàng ngàn lần đọc, tôi ngỡ mình đã chạm hết những cảm xúc của cuộc sống, vậy mà với những trang blog, tôi thấy mình như ếch vừa bò ra khỏi cái giếng bé nhỏ, để thấy trời bao la như thế nào. Có những đoản văn chỉ vài ba hàng chữ, thế mà nó làm tôi trăn trở cả ngày. Có những câu chuyện làm tôi phải tự nghĩ về mình, bởi đâu đó tôi thấy thấp thoáng có mình trong đó. Muôn màu, muôn vẻ của cuộc sống như hiện hữu tại đây.
Rồi tôi cũng tập tành viết blog, tôi bỏ hẳn quyển nhật ký viết tay, bởi cảm xúc của tôi trôi tuột đi khi tôi không có thời gian để viết vào đêm. Với blog, tôi có thể viết mọi lúc, và quan trọng là khi tôi đọc 1 bài viết, nó gợi cho tôi nhiều xúc cảm hơn. Cảm ơn bạn Kazenka, cảm ơn những blogger đã cho tôi những bài học về nhân cách sống. Cảm ơn cái thế giới vô hình đã cho tôi những phút giây thật sự là chính tôi.

Nhưng tôi vẫn lười lắm, tôi thích đọc của các blogger khác hơn. Hì hì!!!

1 nhận xét:

  1. Đọc blog thích lắm! Nơi ấy, hầu như người ta viết ra những gì thật với lòng mình. Tôi cũng thích đọc blog như bạn!

    Trả lờiXóa